Bất Diệt Thần Vương

Chương 1507: Đồ hèn nhát




Đồ hèn Vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Liên Thánh Sứ nhìn về phía Vương Khả:

- Vương Khả, ngươi còn dám gạt ta? Ngươi tự tìm cái chết!

- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi đừng kích động, bình tĩnh một chút, ta lừa ngươi khi nào?

Vương Khả lập tức kêu lên.

Tây Môn Tĩnh và Trương Chính Đạo đã ngây người từ lâu, mẹ kiếp lúc này đã lộ đến như vậy, ngươi còn có thể mạnh miệng nói không gạt người?

- Ha ha ha, tới giờ ngươi còn gạt ta? Vừa rồi ta đi gặp Hổ Hoàng một lần, hỏi thăm Hổ Hoàng về chuyện liên quan tới Hổ tiểu muội, mẹ nó, cũng là rắm! Căn bản không có Hổ tiểu muội, ngươi còn muốn gạt ta nữa sao?

Bạch Liên Thánh Sứ quát.

- Kết thúc đi, cái này là thông đồng bịa đặt rồi, không lừa được!

Tây Môn Tĩnh biến sắc.

- Ngươi âm thầm đi tìm Hổ Hoàng sao? Bạch Liên Thánh Sứ, lúc trước ngoài miệng ngươi nói từ chối Hổ tiểu muội, kỳ thật trong nội tâm ngươi vẫn có khát vọng nhỉ? Thế mà tự mình đi tìm anh vợ? Hổ tiểu muội hùng mạnh như thế, ngươi nghĩ ngươi có cửa sao?

Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.

Giờ phút này, hàn khí quanh thân Bạch Liên Thánh Sứ tràn ngập khắp trời, con mắt đỏ ngầu nhìn về phía Vương Khả, hận không thể xé Vương Khả thành mảnh nhỏ!

Âm Sơn, trên một chiếc phi thuyền giữa không trung!

Trước có Hổ Hoàng hung ác chắn đường, đằng sau có Bạch Liên Thánh Sứ phẫn nộ đi tới. Chuyến đi này của Vương Khả, đã là lần thứ hai lâm vào tuyệt cảnh.

- Vương Khả, bây giờ nên làm sao? Còn có thể khoác lác không?

Trương Chính Đạo đứng bên cạnh nuốt một ngụm nước bọt nói.

Toàn bộ âm mưu đã bị vạch trần rồi, bây giờ khắp nơi đều khí thế hừng hực, chẳng phải là sắp xong đời rồi sao?

- Vương Khả, hôm nay ngươi có mọc cánh cũng khó thoát!

Hổ Hoàng dữ tợn nói.

- Vương Khả, ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!

Bạch Liên Thánh Sứ cũng dùng giọng điệu ác độc lên tiếng.

Vương Khả kéo U Nguyệt đang muốn xông lên phía trước, hắn hít sâu một hơi rồi nói:

- Hai vị, các ngươi nhìn thấy người đang đứng dưới phi thuyền của chúng ta chứ?

- Hả?

Hổ Hoàng cúi đầu nhìn một cái.

- Thi Quỷ quốc sư?

Con ngươi của Bạch Liên Thánh Sứ cũng co lại.

- Hai người các ngươi còn không biết sống chết mà dám đến gây phiền phức cho ta sao? Thật sự coi Đại Thiện Hoàng Triều này là để trang trí thôi sao? Hừ, ta có thể nói cho các ngươi biết, hai người các ngươi đã bị bao vây! Hôm nay còn muốn rời khỏi Âm Sơn này à?

Vương Khả lạnh lùng quát.

- Hừ, không sai đâu Hổ Hoàng, chính là lúc vừa rồi khi ngươi độ kiếp, ta đã báo cho trú quân đến đây, ngươi đã quên mất sự chật vật lần trước rồi sao? Ngươi cho rằng đội hình quân đội của Đại Thiện Hoàng Triều ta chỉ để trang trí hay sao?

Vương Khả cất giọng lạnh lùng nói.

Hổ Hoàng cũng lạnh lùng đáp lại:

- Đến đi, đội hình quân đội ở đâu? Đến đây đi!

Mặc dù Hổ Hoàng gào thét dữ tợn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn khắp nơi.

- Bạch Liên Thánh Sứ, không sai, vừa rồi Hổ tiểu muội là do ta bịa đặt ra. Nhưng cũng không thể trách ta được, ai bảo ngươi muốn giết chúng ta chứ. Đương nhiên ta muốn kéo dài thời gian, chờ viện binh!

Vương Khả lạnh lùng nói.

- Viện binh? Thi Quỷ quốc sư?

Bạch Liên Thánh Sứ lạnh lùng nhìn xuống dưới.

Phía dưới, đám người Thi Quỷ quốc sư sợ ngây người, con mẹ nó Vương Khả muốn bắt chúng ta làm bia đỡ đạn sao? Ngươi cho rằng chúng ta là người điếc sao?

- Các ngươi không cần quan tâm chúng ta, chúng ta không phải tới bảo vệ Vương Khả. Các ngươi muốn động thủ thì cứ động thủ đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào!

Thi Quỷ quốc sư lập tức kêu lên.

Hổ Hoàng:

Bạch Liên Thánh Sứ:

Các ngươi không nhúng tay vào sao? Vì sao?

- Vương Khả này, quá đáng giận mà. Nếu các ngươi động thủ, chúng ta sẽ làm như không thấy!

Thi Quỷ quốc sư lại nói tiếp.

Trong nháy mắt, dường như Hổ Hoàng và Bạch Liên Thánh Sứ đã ý thức được cái gì đó, mà quay đầu nhìn Vương Khả.

- Ngươi lại muốn lừa ta?

Hổ Hoàng cất giọng lạnh lùng hỏi.

- Vương Khả, ngay cả người của Đại Thiện Hoàng Triều cũng muối giết ngươi, ngươi còn muốn dùng bọn họ dọa sợ chúng ta?

Bạch Liên Thánh Sứ khinh thường nói.

- Hắn nói cái gì thì các ngươi tin cái đó sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

- Hửm?

Bạch Liên Thánh Sứ và Hổ Hoàng sững sờ.

- Bạch Liên Thánh Sứ, ta tranh thủ thời gian cho ngươi mà ngươi còn không thấy sao? Lại không đi, ngươi sẽ không còn cơ hội đâu!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ngươi nói cái gì?

Bạch Liên Thánh Sứ nhíu mày hỏi.

- Lần săn bắn này chính là bắt Hổ Hoàng, không liên quan gì đến ngươi, ngươi mau đi đi!

Vương Khả giống như đang thì thầm nói.

- Vương Khả, ngươi còn muốn gạt chúng ta? Tên Thi Quỷ quốc sư kia không có quan hệ gì với ngươi, còn muốn nhìn ngươi chết đấy!

Bạch Liên Thánh Sứ dữ tợn nói.

- Ngươi biết cái gì, Thi Quỷ quốc sư muốn ta chết sao? Vậy tại sao hắn lại không tự động thủ?

Vương Khả trừng mắt khiển trách.

Bạch Liên Thánh Sứ cúi đầu nhìn Thi Quỷ quốc sư phía dưới.

Ỗ phía dưới, sắc mặt của Thi Quỷ quốc sư cứng đờ lại nói:

- Ngươi đừng nghe Vương Khả nói bậy, ta thực sự không tiện động thủ!

Bạch Liên Thánh Sứ lại nhìn Vương Khả.

- Ngươi cái Bạch Liên Thánh Sứ này, còn không nhìn ra sao? Tên kia đang lừa ngươi đó, Thi Quỷ quốc sư có thù với ta thì đã sớm động thủ rồi, nào có cần làm bộ làm tịch như bây giờ?

Vương Khả trợn mắt nói.

Bạch Liên Thánh Sứ lại nhìn về phía Thi Quỷ quốc sư.

Thi Quỷ quốc sư giương mắt nhìn lên không trung nói:

- Con mẹ ngươi Vương Khả, đừng có lấy ta làm bia đỡ đạn!

- Vậy ngươi dám giết ta sao?

Vương Khả trừng mắt nhìn Thi Quỷ quốc sư.

Thi Quỷ quốc sư:

Tài Thi Quỷ quốc sư chân chờ khiến Bạch Liên Thánh Sứ bỗng cảm thấy có chút không ổn, chẳng lẽ đây thật sự là âm mưu.

Hổ Hoàng kiểm tra bốn phía, Đại Thiện Hoàng Triều trú quân ở đâu, mẹ nó họ mai phục chỗ nào? Vì sao ta không thấy?