Bất Diệt Thần Vương

Chương 1502: Lương tâm




- Điểm tốt gì? Ngươi liệt kê cho ta nghe một chút?

Vương Khả quay đầu nhìn về phía lão hổ béo, nhìn cái dáng vẻ mập mạp kia, hắn rất muốn làm trái lương tâm, tìm cho Bạch Liên Thánh Sứ một điểm tốt.

Thế nhưng, hắn nhìn một lúc lâu, nhìn đến cơ mặt của Trương Chính Đạo giật giật liên hồi mà vẫn không tìm được điểm nào tốt.

Cuối cùng, Vương Khả nuốt nước bọt, quay đầu lại nhìn Bạch Liên Thánh Sứ, nói:

- Ít nhất thì muội ấy còn có một người ca ca tốt!

Bạch Liên Thánh Sứ trừng mắt nhìn Vương Khả.

Vương Khả thở dài, cố đè nén lương tâm thống khổ của mình, khuyên nhủ Bạch Liên Thánh Sứ:

- Ngươi phải biết là chỉ cần một điểm tốt này thôi là đã đủ lấn lướt tất cả rồi!

Bạch Liên Thánh Sứ đen mặt nhìn Vương Khả, hắn lập tức an ủi Bạch Liên Thánh Sứ:

- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi là nam nhân, phải lấy sự nghiệp làm trọng! Ngươi cũng thấy đấy, cơ hội khó có được, mất đi cơ hội này rồi thì ngươi sẽ không còn cơ hội nào nữa. Ngươi chỉ cần chịu chấp nhận Hổ tiểu muội, chắc chắn sẽ mau chóng đạt đến đỉnh cao nhân sinh ! Hổ Tiểu Muội béo thì đã sao? Phải béo một chút mới có phúc tướng...

Bạch Liên Thánh Sứ trợn trắng mắt:

- Ngươi đánh rắm! Vậy sao ngươi không cưới đi?

Vương Khả bình tĩnh nói:

- Ngươi đừng nổi giận, ta đã nói với ngươi rồi, ta đã có bạn gái, ta với ngươi không giống nhau! Ngươi có thể thử một chút xem sao? Bởi vì ta thấy ngươi không tệ, cho nên mới giới thiệu người cho ngươi mà không phải giới thiệu cho những người khác!

Bạch Liên Thánh Sứ giương mắt nhìn Vương Khả.

Vương Khả lập tức ngăn hỏa khí của Bạch Liên Thánh Sứ:

- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt này làm gì? Ta với ngươi không thù không oán, vừa rồi ta cũng đã nói rõ, ta chỉ TÀ myến bày đắn mi vi4i thiầu ban đái ah nănyxi Nđăn lr nănrzxi Vương Khả lập tức đổi chủ đề:

- Đừng nóng vội, để ta hỏi thử Hổ tiểu muội một chút!

Lập tức, Vương Khả liếc nhìn Trương Chính Đạo, nháy mắt ra hiệu:

- Hổ tiểu muội, muội xem thử vị Bạch Liên Thánh Sứ này thế nào? Phù hợp với điều kiện của muội không, đủ đẹp trai không?

Muội có đồng ý qua lại với hắn ta không? Muội không cần nói ra, ta biết, muội là một nữ hài tử, nhất định đang thẹn thùng, nếu như muội thích vị Bạch Liên Thánh Sứ này thì muội chỉ cần gật đầu một cái!

Mặc dù trong lòng Trương Chính Đạo không hề mong muốn, thế nhưng hắn ta cũng phải liều mạng phối hợp, ra sức liếc mắt đưa tình.

Cách đó không xa, Bạch Liên Thánh Sứ toàn thân run rẩy, da đầu tê dại.

Vương Khả lập tức khuyên nhủ:

- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi thấy đó, Hổ tiểu muội đã nguyện ý!

Hiện tại chỉ còn chờ câu trả lời của ngươi thôi, ngươi biết đấy, một lát nữa ca ca của muội ấy sẽ về, ngươi đừng có mà chọc muội ấy khóc, nếu không Hổ Hoàng sẽ không buông tha cho ngươi đâu!

Bạch Liên Thánh Sứ trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi đây là đang làm mai mối hay là ép duyên vậy? Mẹ nó, còn không được làm cho nàng ta khóc nữa à?

Vương Khả nhìn Bạch Liên Thánh Sứ, nói:

- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi nói một câu đi, thế nào?

Bạch Liên Thánh Sứ đen mặt, nhìn Vương Khả:

- Mẹ Kiếp! Vương Khả, ngươi đúng là đồ thần kinh! Ta đi, không rảnh để chơi với ngươi!

Vương Khả hối thúc:

- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi còn chưa nói xong mà, nói một câu đi chứ, ngươi xem, Hổ tiểu muội sắp khóc rồi đây này!

Bạch Liên Thánh Sứ lập tức xông thẳng lên trời:

- Biến, biến!

Vương Khả an ủi Hổ tiểu muội:

- Hổ tiểu muội, muội đừng khóc, ta hiểu con người Bạch Liên Thánh Sứ, hắn chưa nghĩ kỹ, muội để hắn suy nghĩ thật kỹ, ta tin rằng đến một lúc nào đó, hắn sẽ hiểu được mà thôi!

Bạch Liên Thánh Sứ không quay đầu lại nhưng vẫn có thể nghe được lời Vương Khả an ủi Hổ tiểu muội. Trong đầu nghĩ đến lời nói ban nãy của Vương Khả: “Cưới vợ hiển không cưới người đẹp, phải cưới người có thể trợ giúp cho sự nghiệp của mình”, sau đó lại nghĩ đến dáng vẻ mập mạp của Hổ tiểu muội, toàn thân Bạch Liên Thánh Sứ hắn không tự chủ mà run rẩy.

Con mẹ nó, hắn ta còn đợi ở chỗ này làm gì nữa?

Dậm chân, Bạch Liên Thánh Sứ phóng lên bầu trời rồi biến mất trong nháy mắt.

Đám người Vương Khả nhìn Thấy Bạch Liên Thánh Sứ đã biến mất mới thở dài một hơi.

Trương Chính Đạo trong lốt lão hổ béo mang vẻ mặt quái dị nói:

- Vương Khả, ngươi đúng là cái gì cũng có thể nói được!

Giờ này, Tây Môn Tĩnh nuốt nước bọt, rốt cuộc hắn ta phát hiện, lão sư này của hắn ta đúng thật là có bản lĩnh, mẹ kiếp, một tên cường giả cảnh giới Võ Thần sống sờ sờ bị hắn nói tới nỗi co giò bỏ chạy luôn sao? Khó trách cha Tây Môn Tĩnh muốn hắn ta bái Vương Khả làm thầy!

U Nguyệt công chúa cũng không nhịn cười nổi nữa:

- Vương Khả, huynh cũng thật biết cách nói!

Vương Khả lập tức hối thúc:

- Đừng cười nữa, nhanh lên nào, một tí nữa Bạch Liên Thánh Sứ mà phát hiện, quay lại đây thì hỏng bét, mau lên, đi mau!

Lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi đây, đột nhiên phía bắc Âm Sơn truyền đến một tiếng la hét:

- Tìm được rồi, Vương Khả đang ở đây, chiến tướng của Chiến Thần Điện mau đến đây, bắt tên phản nghịch Vương Khả này về quy án!

Một tiếng la hét phẫn nộ từ đằng xa truyền đến, Vương Khả chuẩn bị chạy thì sắc mặt cứng đờ, mẹ nó, mới bình ổn được một đợt, không phải, mới bình ổn được hai đợt thì lại có thêm đợt nữa xuất hiện rồi à? Lại có người muốn tới bắt hắn sao? Chẳng lẽ bản thân Hôm nay đi ra đường quên coi hoàng lịch?

Một tiếng mắng mỏ giận dữ từ đằng xa truyền đến:

- Đã tìm được Vương Khả ở đây rồi, chiến tướng của Chiến Thần Điện mau đến đây, bắt tên phản nghịch Vương Khả này về quy án!

Tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ này, khiến cho sắc mặt Vương Khả đang cứng đờ, mẹ nó, một chuyện vừa xong à không, phải là hai chuyện vừa xong thì giờ lại thêm chuyện này nữa? Lại có người tới muốn bắt ta à? Hình như Hôm nay hắn ra đường quên xem hoàng lịch đúng không?

Ú Nguyệt công chúa kinh ngạc nói: