Bạch Liên Thánh Sứ nhíu mày.
Vương Khả nghiêm túc nói tiếp:
- Không làm gì cả, lúc đó bà ấy chắc chắn sẽ không tính toán, nhưng về phần sau đó có ra sao thì ta không rõ. Chỉ là ta biết Ác Hoàng nhất định rất hận các ngươi, nếu như bà ấy biết được các ngươi có những ai, về sau chắc chắn sẽ trả thù các ngươi.chuyện này không cần ta phải giải thích thêm, trong nhóm người mưu hại vị lão đại Ác Hoàng này, trong lòng bà ấy chắc chắn đã có sắp xếp, đúng không? Bà ấy là một người vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn trả thù đều xếp vào mức tàn nhẫn nhất! Lúc đầu, ở tình huống bình thường bà ấy luôn dựa vào độ mạnh yếu của thực lực để sắp xếp, Tứ Liên Nhân Hoàng chắc chắn xếp đầu. Lúc mà Ác Hoàng trả thù bọn họ thì ngươi cũng có thể kéo dài thời gian ứng đối với bà ấy một lần, thế nhưng hết lần này tới lần khác ngươi lại ở vào lúc cơn giận của Ác Hoàng còn chưa tan mà đi thu thập Tiên Nhân Băng, này không phải là ngươi đang nhắc nhở bà ấy rằng Tiên Nhân Băng mới là mấu chốt khiến cho bà ấy bị vây vào khốn cảnh sao? Đây còn Không phải là ngươi ở đi gây sự à? Ngươi cứ một mực điều chỉnh vị trí cuối cùng của bản thân lên thành vị trí đầu tiên để bản thân trở thành mục tiêu trả thù đầu tiên của Ác Hoàng mới được à?
Bạch Liên Thánh Sứ nhíu mày, sắc mặt khó coi một hồi, chuyện này là sao?
Vương Khả lại nói:
- Ngươi phải biết, bởi vì ta đoạt Tiên Nhân Băng nên ngươi mới không bị Ác Hoàng chú ý đến, để ngươi không trở thành mục tiêu xuống tay tàn nhẫn của Ác Hoàng. Cho dù Hoàng Thiên Phong đánh ngươi một trận, cùng lắm cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi, ngươi sợ cái gì? Nếu như Ác Hoàng muốn giết ngươi, đó mới là điều đáng sợ nhất! Bạch Liên Thánh Sứ, chẳng lẽ ngươi còn chưa nhìn ra hay sao?
Bạch Liên Thánh Sứ nhíu mảy suy tư.
Vương Khả nói tiếp:
- Ta đoạt đi Tiên Nhân Băng, hơn nữa còn giật dây Hoàng Thiên Phong đánh ngươi đều là vì muốn tốt cho ngươi, Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi không nhìn ra sao?
Không cần nói tới Bạch Liên Thánh Sứ đang đen mặt, mà ngay cả đám người Tây Môn Tĩnh, Trương Chính Ð bên kia cũng đều trố mắt đứng nhìn Vương Khả, mẹ nó, cho đến tận bây giờ, bọn họ còn chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như vậy, đoạt tiền của người ta, còn bảo người khác tới đánh người ta một trận mà còn nói là vì tốt cho người ta? Những lời không biết xấu hổ như vậy, sao ngươi lại có thể nói ra được chứ?
Bạch Liên Thánh Sứ gần giọng:
- Vương Khả, ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy lời xảo biện của ngươi thì ta sẽthả ngươi ư?
Vương Khả trịnh trọng đáp:
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi nói gì vậy? Ta có chỗ nào là xảo biện đâu? Không phải ta đang nói sự thật đó sao? Thật ra, nhắc đến mới nhớ, ngày đó, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta mới gặp đã có cảm giác quen biết từ lâu! Cho nên, ngày đó ta mới giúp ngươi một lần, ngươi không cầm cảm tạ ta! Việc này là ta cam tâm tình nguyện làm!
Bạch Liên Thánh Sứ đen mặt, ta cảm tạ ngươi? Cảm tạ cái con khỉ! Mẹ kiếp, ngươi cho rằng ta dễ bị lừa như vậy sao?
Vương Khả vẫn nói:
- Bạch Liên Thánh Sứ, kỳ thật trong lòng ngươi biết rõ nhất, thù hận giữa ta và ngươi chỉ là một chút hành động theo cảm tính, căn bản không được tính là thâm thù đại hận gì. Mọi người không cần thiết phải trở mặt với nhau đúng không?, Hơn nữa, đề nghị vừa rồi của ta, thật sự là muốn tốt cho ngươi mà thôi!
Vẻ mặt Bạch Liên Thánh Sứ không tin:
- Tốt với ta chỗ nào?
Vương Khả đáp:
- Chính là như vậy, bây giờ ngươi đang bị Ác Hoàng theo dõi, thực lực của Tứ Liên Nhân Hoàng bọn họ vô cùng mạnh, có lẽ họ không sao, nhưng còn ngươi? Ngươi có cái gì để dựa vào đây?
Không sai, ngươi có cảnh giới Võ Thần, ngươi rất lợi hại, thực lực của ngươi mạnh hơn ta nhiều, nhưng ngươi có mạnh hơn Ác Hoàng không? Lần này ngươi gây ra đại họa rồi! Ngươi không nghĩ đến tương lai của mình một chút nào sao? Sau này ngươi phải làm sao mới có thể đối phó với sự trả thù của Ác Hoàng, ngươi đa nghĩ tới hay chưa?
- Thật?
Bạch Liên Thánh Sứ híp mắt nhìn Vương Khả. Tương lai của ta?
Mẹ nó, tương lại của ta còn cần ngươi tới tính toán dùm ta hay sao? ?
Vương Khả hói:
- Ngươi xem, nếu như ngươi cưới Hổ tiểu muội, thì sẽ khác phải không? Sau này, Hổ Hoàng sẽ hoàn toàn đứng về phía ngươi không phải sao? Nếu như Ác Hoàng muốn động đến ngươi thì cũng sẽ để ý sau lưng ngươi có những gì? Ngươi không nên xem thường Hổ Hoàng, nhìn vậy chứ Hổ Hoàng đã là cảnh giới cảnh giới Võ Thần đỉnh phong, hiện giờ Hổ Hoàng còn đang độ kiếp, một khi vượt qua thiên kiếp thì hắn sẽ mạnh đến mức nào kia chứ, chẳng lẽ Hổ Hoàng còn không bảo vệ được ngươi hay sao?
Bạch Liên Thánh Sứ cau mày lại. Theo ý của Vương Khả, nếu như Hổ Hoàng thật sự vượt qua thiên kiếp vậy thì chắc chắn Hổ Hoàng sẽ trở thành tồn tại mạnh mẽ ở Trung Thần Châu, đến lúc đó... !
Vương Khả hỏi tiếp Bạch Liên Thánh Sứ:
- Cho nên, ngươi nên nhìn về phía trước! Hổ tiểu muội có hào quang giá trị tăng thêm của đại ca Hổ Hoàng chiếu sáng, có phải đã đẹp hơn rất nhiều rồi không? Bạch Liên Thánh Sứ nhìn về phía Trương Chính Đạo, nhìn lão hổ béo ú kia, lập tức dâng lên một đợt buồn nôn, sắc mặt nhăn nhúm Vương Khả lập tức nghiêm túc:
- Ôi chao, sao ngươi lại có cái vẻ mặt này, bây giờ ngươi là đại nhân vật, không cần để ý đến vẻ bề ngoài nông cạn như vậy, có phải ngươi để ý cái gọi là có môn đăng hộ đối hay không đúng không, có câu: “cưới vợ hiền không cưới người đẹp”, ngươi phải cân nhắc việc người kia của ngươi có thể trợ giúp gì cho sự nghiệp của ngươi hay không mới đúng!
Bạch Liên Thánh Sứ nhìn về phía con hổ béo kia, tưởng tượng đến hình ảnh đêm động phòng hoa chúc.
- Ọel Bạch Liên Thánh Sứ không kìm được nôn mửa một trậnGiọng nói của Vương Khả vô cùng nghiêm túc:
- Đi, đi, đi, Bạch Liên Thánh Sứ, ta sẽ làm một ít hoạt động tư tưởng cho ngươi, ngươi đừng nhìn dáng vẻ của Hổ tiểu muội bây giờ là con hổ, thật ra muội ấy có thể biến thành con người đó, ngươi đừng vội từ chối, Bạch Liên Thánh Sứ, kỳ thật muội ấy có rất nhiều điểm tốt! Ngươi cần phải dụng tâm tìm hiểu mới biết được!
Bạch Liên Thánh Sứ trợn tròn mắt, nói: