- Người của Chiến Thần Điện? Không phải bọn họ đã đi về phía nam bắt ngươi rồi hay sao?
Vẻ mặt Vương Khả mờ mịt:
- Ta cũng không biết nữa.
Đi cũng không đi được, lần này hẳn là cũng bị theo dõi, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Tây Môn Tĩnh lập tức nhìn Vương Khả, nói:
- Người của Chiến Thần Điện sao? Nhất định là bọn họ đi theo ngươi từ phía nam trở về !
Nếu như bọn họ là người của Chiến Thần Điện, Tây Môn Tĩnh sẽ không sợ, ít nhất thì bọn họ vẽ không làm hắn ta bị thương, Tây Môn Tĩnh có chút hả hê nhìn Vương Khả.
Lại một giọng nói hưng phấn truyền đến:
- Ha ha, quốc sư quả nhiên không nói sai, chỉ cần để lọt ra một ít tin tức thì U Nguyệt công chúa nhất định sẽ liên lạc với Vương Khả, sau đó, chúng ta chỉ cần đi một chuyến theo dõi U Nguyệt công chúa thì sẽ tìm được Vương Khả! Bọn họ không đi về phía Nam, ta còn tưởng rằng mình sẽ không đợi được Vương Khả, cuối cùng thì hắn cũng đến rồi, nhanh, mau đi báo cho quốc sư!
Giọng nói này vang lên làm cho sắc mặt bọn người Vương Khả cứng đờ, toàn bộ đều nhìn về phía Tây Môn Tĩnh.
Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh:
- Cái này chính là cái tính toán không một chút sơ hở, bố trí toàn cục của ngươi đó à? Cái mà ngươi gọi là cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót đấy sao? Mẹ nó, lỗ thủng cũng sắp thành một cái rỗ luôn rồi, ngươi thiết kế ra cái kế hoạch mục nát gì vậy? ?
Hổ Hoàng bị ngươi dẫn đến, Bạch Liên Thánh Sứ cũng là ngươi dẫn đến, đến cả người của Chiến Thần Điện cũng là do ngươi đưa đến, còn cái tên quốc sư gì đónữa, Tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi, vậy thì mục đích chính của ngươi là tới đây để mai phục giết chết ta à?
Tây Môn Tĩnh đen mặt:
- Chuyện này... chuyện này thật sự không có khả năng, sao có thể là vì ta mới bại lộ được chứ?
Vương Khả trừng mắt khiển trách:
- Sao lại không có khả năng? Bọn họ đều đã nói ra hết rồi, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy à?
Tây Môn Tĩnh:
Hổ tiểu muội Trương Chính Đạo đang đứng bên cạnh hiếu kỳ nói:
- Quốc sư gì? Ai là quốc sư vậy? Đại Thiện Hoàng Triều có quốc sư từ bao giờ thế? sao ta lại không biết?
- Ẩm!
Chỉ thấy cách đó không xa, Chín người đàn ông cầm đao kiếm đột nhiên xuất hiện.
Vẻ mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Quả nhiên là người của Chiến Thần Điện, hơn nữa còn là cảnh giới Nguyên Thần!
Chín tên cầm đao kiếm đó lại nhìn về một hướng khác cách đó không xa. Một chiến tướng của Chiến Thần Điện kêu lên:
- Quốc sư, ở chỗ này!
Đám người nhìn sang, chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào màu tím, bước chân giẫm trên không trung. Dáng đáp của người đàn ông kia khá gầy, dáng vẻ ước chừng trong khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, đầu đội một cái mũ màu tím thật lớn, tay cầm một cây phất trần. Sắc mặc ông ta băng lãnh, bước chân từ tốn, bốn phía tựa như toát ra một hồi ánh sáng màu tím.
Vương Khả nhìn về phía Tây Môn Tĩnh:
- Ấy, cái người kéo theo Hắc Bạch Vô Thường này có lai lịch thế nào?
Tây Môn Tĩnh mang biểu cảm cổ quái, liếc nhìn Vương Khả:
- Ngài đang hỏi tới cái mũ của ông ta hay là hồi ông ta?
Vương Khả trợn mắt:
- Ngươi nói hết không được sao?
Người đàn ông mặc áo bào tím đội mũ cao nhìn U Nguyệt công chúa:
- Vô lượng thiên tôn, công chúa, nhiều năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ người không có vấn đề gì chứ?
Vương Khả kinh ngạc, nhìn người đàn đội mũ cao kia, hắn ta biết Ú Nguyệt sao?
U Nguyệt công chúa cũng bất ngờ, nói:
- Quốc sư Thi Quỷ? Sao ông lại ở đây?
Vương Khả tò mò:
- Quốc sư Thi Quỷ à?
Ú Nguyệt công chúa giải thích:
- Không sai, ông ta chính là quốc sư của Thi Quỷ Hoàng Triều, địa vị ngang với Hoàng Triều Thánh Sứ của ma đạo, cảnh giới Võ Thần! Cách đây vài năm, mẹ ta đã rời khỏi Thi Quỷ Hoàng Triều, chuyện triều chính vẫn luôn là ông ta nắm giữ!
Vương Khả nhíu mày:
- Hoàng Triều phía Ma đạo thì gọi là thánh sứ, còn Hoàng Triều của chính đạo thì gọi là quốc sư sao? Quốc sư Thi Quỷ à?
U Nguyệt công chúa nói tiếp:
- Năm đó, mẹ ta rời khỏi Thi Quỷ Hoàng Triều, chính ông ta này đã phong ấn tu vi của ta, nhưng lại ngăn cản những người khác muốn giết ta'Khuôn mặt Vương Khả đột nhiên tối sầm lại, nhìn về phía quốc sư Thi Quỷ:
- À, ý là năm đó, nàng xém chút nữa đã trở thành người kế thừa hoàng vị, kết quả là bị tên quốc sư Thi Quỷ này kéo xuống đài, hơn nữa còn phong ấn tu vi của nàng, để cho nàng tự sinh tự diệt, xém chút nữa đã hại chết nàng đó à?
Sắc mặt quốc sư Thi Quỷ cứng đờ:
- Vô lượng thiên tôn, Vương Khả, đừng vội nói bậy, năm đó là ta ngăn chặn những người tới truy sát công chúa!
Vương Khả khinh thường nói:
- Phi! Nếu như U Nguyệt kế thừa hoàng vị rồi, ai lại dám đến truy sát nàng chứ? Còn không phải là do ngươi hại sao?
Quốc sư Thi Quỷ lập tức nói:
- Công chúa, năm đó chuyện người không thể kế thừa hoàng vị cũng không thể trách ta được! Đây là do quần thần bức bách!
Quốc sư Thi Quỷ cũng không còn cách nào khác, năm đó đúng là ông ta đã xua đuổi U Nguyệt công chúa, chỉ là ông ta kiêng kị Thiện Hoàng, cho nên mới cố ý để mặc cho nàng tự sinh tự diệt. Lúc ấy ông ta cho rằng Thiện Hoàng không quan tâm đến đứa con hoang này, kết quả Thiện Hoàng lại yêu thương con gái như vậy, điều này khiến cho ông ta có chút lúng túng về những chuyện năm đó đã làm! Bản thân ông ta sợ nhất là có người nhắc lại lôi chuyện năm đó ra mà nói, kết quả, tại sao tên Vương Khả này vừa đến đã lập tức giở món nợ cũ ra rồi? Thật là khiến cho người ta phải tức giận mà!
Vương Khả trợn mắt:
- Không phải ông là quốc sư sao? Sao lại không biết cách trấn áp quần thần đây?
Quốc sư Thi Quỷ trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Này, Vương Khả kia, ngươi đã sắp chết đến nơi, vậy mà vẫn còn muốn châm ngòi ta và U Nguyệt công chúa sao? Ngươi chán sống rồi à?
Vương Khả trừng mắt:
- Ngươi sai rồi, không phải là ngươi và U Nguyệt, mà là ta và U Nguyệt. Chuyện bạn bè trai gái giữa Ta và U Nguyệt thì liên quan gì đến ngươi? Còn nữa, cái gì mà ta sắp chết đến nơi? Ngươi ở đơn vị nào Không muốn báo danh à?
Năm đó ông ta xém chút nữa đã hại chết U Nguyệt, Vương Khả làm sao có thể cho ông ta sắc mặt tốt được chứ?