Không phải hắn đi một chuyến tới Đại Ác Hoàng Triều, trở lại bị ngu luôn rồi đó chứ? Bọn họ làm gì có viện binh đâu.
Vương Khả lườm hắn ta một cái:
- Im miệng, ngươi thì biết cái gì!
Hắn lại tiếp tục trầm giọng nói:
- Hổ Hoàng, tự ngươi nhìn xem, đây là cái gì?
Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay Vương Khả đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ hình hoa sen.
Con ngươi Hổ Hoàng đột nhiên co rút:
- Cây Sen Trạng Nguyên?
Vương Khả lạnh lùng nói:
- Không sai, đây chính là Cây Sen Trạng Nguyên, hơn nữa còn là Cây Sen Trạng Nguyên vừa nở ra đã nhận chủ. Bây giờ ta chính là người đứng thứ hai ở Hồng Liên Hoàng Triều, Hồng Liên Thánh Sứt Vương Khả nhìn về phía ba người:
- Mấy ngày nay các ngươi nói chuyện, chẳng lẽ không có nói thân phận của ta cho Hổ Hoàng biết à?
Hổ Hoàng trợn mắt lên nói:
- Bọn họ có nói, thế nhưng ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?
Vương Khả lấy thánh chỉ mà hắn được phong thưởng lúc trước Ta:
- Chẳng lẽ màu hồng nhạt của cây sen này còn có thể làm giả được sao? Hơn nữa, ta còn còn ý chỉ của Ác Hoàng hạ xuống, ngự tỉ của Ác Hoàng, Phiên Thiên Ấn Chế, trong thiên hạ không hề có cái thứ hai, ngươi tự mình xem đi!
Hổ Hoàng xem xong, con ngươi lập tức co rụt lại, có vẻ khó tin nói:
- Hồng Liên Thánh Sứ là ngươi sao? Tu vi này của ngươi mà cũng xứng à?
Vương Khả liếc mắt nhìn nó nói:
- Đừng quan tâm ta xứng hay không xứng, đây chính là sự thật!
Ta chính là Hồng Liên Thánh Sứ. Đừng nói là ta sợ ngươi, phía sau ta chính là Ngũ Đại Ma Đạo Hoàng Triều, ta muốn làm thịt ngươi còn không phải dễ như chơi hay sao?
Giọng Hổ Hoàng lạnh lùng nói:
- Hừ, ai có khả năng làm thịt được ta cơ chứ?
Vương Khả lạnh giọng nói:
- Ngươi nói xem, nếu như Ác Hoàng muốn giết ngươi, liệu có khó hay không đây? Nếu như Tứ Liên Nhân Hoàng muốn giết ngươi thì sao? Ngũ Đại Nhân Hoàng cùng nhau truy sát ngươi, khó không?
Hổ Hoàng lạnh lùng nói:
- Bọn họ không thể nào vì ngươi mà truy sát bổn hoàng được.
Vương Khả liếc mắt nhìn nó nói:
- Cái lòng tin mù quáng này của ngươi ở đầu mà có vậy? Ta và U Nguyệt cứ đứng ở chỗ này đấy, xem thử ngươi có dám động tới chúng ta hay không? U Nguyệt có Thiện Hoàng ủng hộ, sau lưng ta chính là Ác Hoàng và Tứ Liên Nhân Hoàng. Nếu như ngươi dám hạ sát thủ với chúng ta, chính là đồng thời đắc tội hai Đại Nhân Hoàng của hai phe thiện và ác. Õ Trung Thần Châu này nhất định sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân, ngươi có tin hay không?
Hổ Hoàng cũng trợn mắt lên:
- Ngươi đánh rắm, chỉ dựa vào ngươi đi một chuyến tới Đại Ác Hoàng Triều thì Ngũ Đại Nhân Hoàng của Ma Đạo sẽ lập tức che chở cho ngươi à? Lại còn báo thù cho ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi có thể hù được ta ư?
Vương Khả trợn mắt nói:
- Không phải ta muốn hù dọa ngươi, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta có vốn liếng để không sợ ngươi. Ta có chỗ dựa cho riêng ta, việc ta đưa kiếm cho ngươi cũng không phải vì ngươi bức ép uy hiếp, mà là ta thật sự xem ngươi như bạn bè, mới chuẩn bị tặng kiếm cho ngươi. Ngươi còn cho là ta sợ ngươi nên mới dâng kiếm lên, vậy thì xin lỗi, kiếm này, ta không đưa cho ngươi nữa!
Sắc mặt Hổ Hoàng u ám nhìn Vương Khả, lại nhìn tới Cây Sen Trạng Nguyên kia, hung hăng nói:
- Nhưng cho dù là Hoàng Thiên Phong hay là Ma Thần của Đại Ác Hoàng Triều, ta đều không sợ bọn họ. Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn dùng đám người Ác Hoàng đè ép ta à? Vương Khả, ngươi đúng thật là không biết sống chết.
Vương Khả trợn mắt nói:
- Hổ huynh, sao huynh vẫn còn nghĩ không thông chứ? Sao cứ nhất định phải cứng rắn dồn ép làm gì? Chẳng lẽ huynh thích ăn cứng không ăn mềm à? Ta xem huynh như huynh đệ, chuẩn bị tặng huynh thanh kiếm làm lễ gặp mặt, huynh còn nói những lời xông xáo như vậy làm gì? Rõ ràng rất dễ dàng lấy được kiếm tới tay, sao huynh còn phải lựa chọn hình thức khó khăn nhất đây chứ?
Mí mắt Hổ Hoàng giật liên hồi. Giờ phút này, nó nhìn chằm chằm vào Vương Khả, cân nhắc lợi hại, nên hay là không nên ăn mềm?
Vương Khả trịnh trọng nói:
- Được rồi, ta biết Hổ huynh ở Yêu Tộc có uy nghiêm rất lớn, xem như đệ chịu thua nhường cho huynh đi, đúng là làm khó huynh rồi. Như vậy đi, huynh đệ chúng ta phải nên hòa nhã với nhau, việc này cứ quyết định như vậy, kiếm này trước hết đưa cho huynh! Cứ coi như quà đáp lễ mấy ngày nay huynh đã khổ cực chờ đợi, huynh thấy sao?
Hổ Hoàng mang theo biểu cảm quái gỡ nhìn Vương Khả:
- Ngươi thật sự muốn đưa Quỷ Thần Kiếm cho ta à?
Vương Khả nghiêm túc nói:
- Được rồi được rồi, đừng nói nữa, vì để biểu lộ thành ý, đệ sẽ đưa kiếm này cho huynh trước!
Vẻ mặt Hổ Hoàng đặc biệt nghi ngờ, chẳng lẽ hắn thật sự muốn tặng Quỷ Thần Kiếm cho nó sao? Vì sao nó cứ có cảm giác hư cấu vậy nhỉ?
Vương Khả kéo U Nguyệt qua một bên:
- U Nguyệt, nàng tới đây một chút.
U Nguyệt công chúa muốn nói gì đó:
- Vương Khả, Quỷ Thần Kiếm...
Vương Khả lập tức ra hiệu cho nàng không cần nói, hắn lại trừng mắt nhìn về phía Hổ Hoàng:
- Hổ Hoàng, thu hồi lại gió lốc đi, còn để lại làm gì nữa. Chúng ta muốn đưa kiếm cho huynh, huynh lại dùng gió lốc bao bọc xung quanh, cứ giống như hai chúng ta bị uy hiếp ép buộc phải đưa kiếm cho huynh vậy. Nhanh lên, đừng giày vò mọi người nữa!
Hổ Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- HừI - Bùm!
Gió lốc ở bốn phía lập tức tán đi, Hổ Hoàng chờ Vương Khả và U Nguyệt công chúa đưa kiếm cho nó. Đợi nó cảm Quỷ Thần Kiếm trong tay rồi, quay đầu lại sẽ tính sổ bọn họ.
U Nguyệt công chúa nhíu mày muốn lên tiếng, lại nhìn thấy Vương Khả trở tay tung ra một chiêu, hắn đứng đối diện bóng lưng Hổ Hoàng, lòng bàn tay nhiều thêm một thanh trường kiếm đen nhánh.
U Nguyệt công chúa sững sờ, thứ đồ chơi này là gì vậy? Vì sao hình dạng của chuôi kiếm này và Quỷ Thần Kiếm lại giống nhau như đúc? Ách! Có điều màu sắc lại không giống cho lắm. U Nguyệt công chúa dùng tay sờ lên thân kiếm, hơi sững sờ:
- Làm bằng đá sao? A, hình như là Phù Không Thạch thì phải?
Vương Khả lập tức trừng mắt, đẩy tay U Nguyệt công chúa ra:
- Đừng có sở loạn!