Thế nhưng cũng nhờ có Hổ huynh trượng nghĩa, huynh đã nể tình quan hệ giữa chúng ta mà không làm khó xử U Nguyệt. Lần này xem như ta nhận ân tình này của huynh, chờ đến thị trấn Âm Bắc Tiên rồi ta sẽ mời khách!
- Rống!
Hổ Hoàng nhìn về phía Vương Khả, gầm lên một tiếng.
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Hổ huynh, huynh làm gì vậy?
Hổ Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ai là Hổ huynh của ngươi? Ai trượng nghĩa hả? Hừ, ngươi cho rằng chỉ cần nói vậy là ta sẽ không bắt U Nguyệt công chúa đi sao? Trên người nàng ta có ánh sáng tím vờn quanh, cái này hẳn là pháp bảo của Thiện Hoàng, “Tử La Tiên Y” ! Tử La Tiên Y là pháp bảo phòng hộ mạnh nhất của Thiện Hoàng, trong thời gian ngắn ta không có cách nào phá vỡ được nó, phía trên còn có cấm chế, một khi ta công kích Tử La Tiên Y, Thiện Hoàng nhất định sẽ cảm ứng được. Thế cho nên ta cơ bản không thể bắt giữ U Nguyệt công chúa. Ngươi lại còn cho rằng ta vì nể mặt ngươi nên mới không làm khó dễ nàng ta à? Ngươi đánh rắm!
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt công chúa:
- Là Tử La Tiên Y sao?
U Nguyệt công chúa gật đầu một cái:
- Cha ta nói, ở Trung Thần Châu này, nếu chỉ là cảnh giới Võ Thần bình thường thì sẽ không thể nào phá vỡ được phòng ngự của ta!
Vương Khả lộ vẻ tuyệt vọng:
- Thế tức là nói, ta muốn ôm nàng, thân thiết với nàng cũng không được sao?
Ú Nguyệt công chúa nhỏ giọng nói:
- Có thể bắt tay được!
Mặt mày Vương Khả đen lại, người cha vợ này có cần phải mạnh tay như vậy hay không?
Hổ Hoàng dữ tợn nói:
- Mấy ngày nay ta cho Ma Hổ tới giám thị bọn họ mỗi ngày, nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, nói rằng ngươi sẽ tới, cho nên ta mới kiên nhẫn chờ đợi. Ha ha ha ha, Vương Khả, cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi!
Trương Chính Đạo, U Nguyệt công chúa lập tức nhìn về phía Tây Môn Tĩnh. Sắc mặt Tây Môn Tĩnh khó coi nói:
- Không, chuyện bọn họ nghe lén không có liên quan gì tới ta, ta đã tính toán không có một chút sơ hở, nhưng mà... cho dù cẩn thật mấy cũng có sai sót...
Vương Khả hiếu kỳ hỏi:
- Vừa rồi lúc ta bay ở trên trời tới, nhìn thấy Tây Môn Tĩnh đang bấm ngón tay, hình như đang suy tính gì đó, đây là mánh khóe gì vậy?
Trương Chính Đạo giải thích nói:
- Không biết nữa, mấy ngày nay Tây Môn Tĩnh cứ cho rằng hắn giống cha hắn, tính toán không chừa một kẽ hở, còn động tác bấm đốt ngón tay kia, hẳn là đang tính toán gì đó!
Hổ Hoàng trừng mắt nhìn về phía Tây Môn Tĩnh:
- Rống! Ma Hổ của ta mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào từng hành vi cử chỉ của các ngươi, nó trở về thuật lại cho ta động tác bấm ngón tay của Tây Môn Tĩnh. Hừ, ta còn tưởng là hắn đang thôi diễn cái thuật pháp gì, thật ra chính là đếm ngón tay, đếm từ ngón tay đầu tiên bên trái đến ngón cuối cùng bên phải, sau đó đảo ngược lại đếm một lần nữa! Báo hại ta nghiên cứu một hồi lâu mới hiểu ra được, hắn chỉ là đang đếm số ngón tay mà thôi.
Tây Môn Tĩnh:
— uy)
Thực ra lúc ấy Tây Môn Tĩnh bấm ngón tay tính toán, là muốn để cho U Nguyệt công chúa nhìn thấy, để cho nàng cảm thấy hắn ta thần bí. Hắn ta nghĩ lần này Vương Khả đi Đại Ác Hoàng Triều hẳn là chết chắc rồi, cho nên mới muốn ở trước mặt U Nguyệt công chúa biểu hiện một phen. Ngay lúc này mà bọn họ còn đi vạch trần hắn ta để làm gì? Có ý gì đây?
Vương Khả và U Nguyệt công chúa đều nhìn về phía Tây Môn Tĩnh. Tên Tây Môn Tĩnh này, không phải là kẻ ngu đó chứ?
Hổ Hoàng bỗng nhiên hung hăng nhìn về phía Vương Khả:
- Rống! Vương Khả, ngươi đã đến rồi, cũng nên tính toán món nợ giữa chúng ta đi chứ! Vương Khả nói:
- Hổ huynh, chúng ta làm gì có cái gọi là nợ đâu chứ? Dù sao chúng ta đã từng đánh bài cùng nhau, coi như không phải bạn bè thì cũng là bạn đánh bài đi! Huynh thủ sẵn ở đây đợi ta mấy ngày, ít nhất cũng phải nói rõ cho ta biết là cái gì chứ?
Hổ Hoàng dữ tợn gào thét:
- Ha ha, bạn đánh bài à? Phi! Bổn hoàng canh giữ chỗ này mấy chục năm, Quỷ Long Mạch của ta đã bị các ngươi hủy đi, còn Quỷ Thần Kiếm của ta thì sao? Quỷ Thần Kiếm của ta ở đâu?
Hôm nay nếu như các ngươi không trả lại cho ta, ta lập tức xé xác toàn bộ các ngươi! Rống!
- Âm!
Bốn phía giống như hình thành gió lốc, bao vây toàn bộ bọn họ ở giữa. Mặc dù thực lực của Hổ Hoàng và Hoàng Thiên Phong bất phân thắng bại, thế nhưng dù sao nó cũng là tuyệt thế cường giả cảnh giới Võ Thần đỉnh phong. Một tiếng gầm này rõ ràng ẩn chứa sát khí ngập trời.
U Nguyệt công chúa vốn định tiến lên phía trước, nhưng lại bị Vương Khả kéo lại.
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Hổ Hoàng, huynh đã muốn Quỷ Thần Kiếm sao lại không nói sớm kia chứ? Đệ cũng đâu có nói là không đưa cho huynh!
Hổ Hoàng sững sờ:
- Hả?
Hắn muốn đưa Quỷ Thần Kiếm cho nó à?
U Nguyệt công chúa ở bên cạnh hình như muốn nói gì đó.
Vương Khả lập tức giữ chặt U Nguyệt công chúa, ngăn cản nàng lại:
- Nàng không nên nhúc nhích, nghe ta, đừng nói gì cả, nó sẽ không lấy được đâu!
Vẻ mặt U Nguyệt hết sức nghi ngờ.
Hổ Hoàng trầm giọng nói:
- Vương Khả, chẳng lẽ ngươi muốn đưa Quỷ Thần Kiếm cho ta sao?
Vương Khả khách khí nói:
- Tất cả mọi người đều là bằng hữu, một thanh kiếm mà thôi, tính toán cái gì chứ?
Hổ Hoàng nheo mắt nhìn hắn, sao nó nghe cách nói chuyện của hắn có vẻ hơi hư cấu ấy nhỉ?
Hổ Hoàng trầm giọng nói:
- Kiểm tra xung quanh một lượt cho ta, xem có mai phục gì không?
- RõI Một đám Hổ Ma lập tức bay ra bốn phía xung quanh.
Rất nhanh, đám Hổ Ma đã quay trở lại, đồng thanh nói:
- Chủ thượng, không có, xung quanh đây không có ai cả!
Lúc này, Hổ Hoàng mới quay đầu lại nhìn về phía Vương Khả:
- Ha ha ha, có phải ngươi không có chỗ nào dựa dẫm được, cho nên mới dâng Quỷ Thần Kiếm ra đầu hàng hay không?
Vương Khả trợn mắt nói:
- Hổ huynh, sao huynh lại có suy nghĩ vớ vẩn như vậy, cái gì gọi là không có chỗ dựa, cho nên đệ mới dâng kiếm ra đầu hàng chứ? Huynh cho rằng đệ sợ huynh sao?
Trương Chính Đạo ở bên cạnh thay đổi sắc mặt nói:
- Vương Khả, ngươi phát bệnh thần kinh à?