Vẻ mặt U Nguyệt công chúa mờ mịt.
Vương Khả thở sâu một hơi, chậm rãi đi về phía Hổ Hoàng:
- Hổ huynh, đến đây, ta cho huynh xem thanh kiếm này một chút! Hình như lúc tế luyện không được thỏa đáng cho lắm, kiếm thể biến thành màu đen, nhưng hình dạng thì vẫn không thay đổi. Huynh nhìn xem, có đúng là thanh kiếm này hay không?
Sắc mặt Vương Khả thản nhiên như thường, đưa thanh Quỷ Thần Kiếm hàng nhái cao cấp kia cho Hổ Hoàng.
Một thanh Quỷ Thần Kiếm hàng nhái cao cấp đen nhánh xuất hiện trước mặt Hổ Hoàng.
Hổ Hoàng sững sờ, Quỷ Thần Kiếm có màu tím, sao bây giờ lại thành màu đen rồi? Dù gì đây cũng là Thiên Hạ Đệ Cửu Thần Kiếm, sao các ngươi lại làm nhục nó như vậy?
Tất nhiên Hổ Hoàng không hề nghi ngờ đây là kiếm giả, chẳng qua Hổ Hoàng cũng không quan tâm, nếu như kiếm này là giả, ta sẽ giết chết các người!
Hổ Hoàng trầm giọng, nói:
- Đưa đây cho ta xem một chút!
Vương Khả nâng Quỷ Thần Kiếm dùng Phù Không Thạch bắt chước lên, nhìn chằm chằm vào Hổ Hoàng nói:
- Hổ huynh, đệ thật sự rất muốn kết giao bằng hữu với huynh, trước khi đưa thanh kiếm này cho huynh, đệ vẫn muốn khuyên huynh một câu!
- Lể mề chậm chạp, ngươi muốn làm gì?
Hổ Hoàng trừng mắt nhìn Vương Khả.
Cuối cùng, Vương Khả mới khuyên Hổ Hoàng:
- Là vầy, tất cả mọi người đều là huynh đệ, thanh Quỷ Thần Kiếm này là sính lễ mà đệ đưa cho bạn gái, nếu như huynh chịu cho đệ một chút mặt mũi thì đừng cầm, chúng ta bắt tay làm hòa, đến đây kết thúc, có được không?
Hổ Hoàng rít lên một tiếng:
- Ha ha ha, bắt tay giảng hỏa, đến đây là kết thúc à? Cho ngươi chút mặt mũi? Ha ha ha, người xứng sao?
Khi nói chuyện, nó còn há miệng hút vào.
- Ẩm!
Quỷ Thần Kiếm giả trong tay Vương Khả trong nháy mắt đã bay về phía Hổ Hoàng Vương Khả lập tức đưa tay hút ngược trở lại:
- Chờ một chút! Huynh cẩn thận!
- Hít! Một lực hút bay thẳng tới Quỷ Thần Kiếm giả, điên cuồng hút lấy Trọc Chân Nguyên trên Quỷ Thần Kiếm.
Theo Hổ Hoàng thấy, hẳn là Vương Khả muốn đoạt trở về, nó rít lên một tiếng:
- Tự tìm đường chết!
- Ẩm!
Một cơn gió lớn nháy mắt thổi Vương Khả liên tiếp lùi về phía sau, mà Hổ Hoàng thì lại giơ móng vuốt lên quơ một cái, bắt được Quỷ Thần Kiếm dưới móng vuốt hổ của nó.
Hổ Hoàng lên tiếng giễu cợt:
- Đến cả vật trong tay bản hoàng mà còn muốn đoạt à? Ngươi nằm mơ đi!
- Cạch!
Trong nháy mắt, Quỷ Thần Kiếm đã bị giẫm nát bên dưới móng vuốt.
Hổ Hoàng lại là mừng như điên, cúi đầu nhìn xuống:
- Quỷ Thần Kiếm của ta! Ha ha ha!
- Rắc!
Hổ trảo dùng sức quá mạnh, thanh trường kiếm màu đen phút chốc bị bẻ đôi, gãy thành hai đoạn.
Trương Chính Đạo trừng mắt, kinh ngạc nói:
- Quỷ Thần Kiếm bị Hổ Hoàng đạp gãy rồi sao?
Tây Môn Tĩnh mở to mắt, cũng khá bất ngờ, nói:
- Thiên Hạ Đệ Cửu Thần Kiếm lại giòn như vậy sao?
Mặt Hổ Hoàng hơi nhăn lại, sao lại gãy? Là do nó dùng sức quá mạng hay là do Quỷ Thần Kiếm quá giòn vậy?
Vương Khả liên tục lùi về phía sau:
- Đệ đã nói rồi, đã bảo huynh phải cận thận một chút!
Vương Khả lui về bên cạnh U Nguyệt, muốn kéo U Nguyệt công chúa chạy đi.
Đột nhiên, sắc mặt Hổ Hoàng trở nên dữ tợn, nó hét lên một tiếng nhìn về phía Vương Khả:
- Giả, giả, đây căn bản không phải là Quỷ Thần Kiếm! Vương Khả, đây là do ngươi tự tìm đường chết! Ta muốn xé xác ngươi thành từng mảnh nhỏ!
- Ẩm, két!
Đột nhiên một tiếng động thật lớn vang lên, vô số mây đen nhanh chóng kéo đến, tụ lại phía trên không trung Âm Sơn, một luồng sức mạnh hủy diệt của thiên uy bay thẳng về phía Hổ Hoàng.
Lông trên người Hổ Hoàng theo bản năng mà dựng thẳng, một loại lực lượng uy hiếp của tử vong nháy mắt đã bao phủ toàn thân.
Hổ Hoàng biến sắc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên:
- Cái này, cái này là... ?
Chỉ thấy mây đen trên bầu trời càng ngày càng trở nên dày đặc, vô số tia chớp đỏ rực vờn quanh trong mây, một vòng rồi lại một vòng, nhìn qua rất giống với tận thế.
Trương Chính Đạo kinh hãi kêu lên:
- Vương Khả, chuyện này, chuyện này là như thế nào? Thiên uy thật là khủng khiếp!
Vẻ mặt của Tây Môn Tĩnh cũng vô cùng hoảng sợ:
- Cái này, cái này là gì vậy?
Phải biết rằng, mọi người chỉ là bị dư âm ảnh hưởng mà thôi, vậy mà toàn bộ lông tơ đều đã dựng thẳng, nói chỉ tới Hổ Hoàng giờ phút này đang ở trung tâm thiên phạt, trong lòng nó cũng không biết đã nhận phải bao nhiêu đả kích?
Hổ Hoàng kinh ngạc nói:
- Cái này, cái này là thiên uy, kiếp vân?
Vương Khả nhìn vào kiếp vân thiên phạt trên bầu trời quát:
- Hừ, Hổ Hoàng, ngươi thật sự cho rằng ta chỉ trở về một mình sao? Ngươi cho rắng ta thật sự sợ ngươi à? Phi! Vừa rồi là ta đã cho ngươi cơ hội, muốn cùng ngươi kết thúc mọi chuyện, bắt tay làm hòa, ngươi đã không đồng ý, vậy thì cũng đừng trách ta, các huynh đệ, đại trận đã bố trí xong, khóa chặt Hổ Hoàng lại, không để cho nó chạy!
Tây Môn tĩnh kinh ngạc thốt lên:
- Cái gì? Còn có người bày trận ở đây à?
Trương Chính Đạo cũng ngạc nhiên kêu lên:
- Vương Khả, đây là trận pháp gì? Sao lại khủng bố như vậy? là aii đang bày trận?
Giọng nói lạnh lùng của Vương Khả cất lên:
- Đương nhiên là do các cường giả của Đại Ác hoàng triều đi theo ta bày trận rồi, hiện giờ ta chính là Hồng Liên Thánh Sứ, đương nhiên sẽ có rất nhiều người của Đại Ác hoàng triều đi theo hộ tống. Lần này trở về, Ác Hoàng đã đặc biệt cử ba trăm sáu mươi mốt tên Yêu Vương đi theo hộ pháp cho ta thật không nghĩ tới vừa về đến đã gặp phải tên Hổ Hoàng không biết sống chết này! Hừ, hôm nay, ngươi nhất định phải chết ở dưới trận pháp của ta!
Tất nhiên là Vương Khả đang kéo dài thời gian, để cho thiên phạt tích lũy lực lượng lớn hơn một chút, thật không còn cách nào khác, đôi khi thiên phạt cũng phải súc tích lực lượng đó nha.
Hổ Hoàng không tin thốt lên:
- 361 Yêu Vương? Đại trận gì chứ? Đây không phải là thiên uy hay sao? Đại trận gì đây? Tại sao ta lại không biết? Yêu Vương bày trận, sao lại có thể có uy lực lớn đến như vậy?
Vương khả từ tốn giải thích:
- Đây là Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận của Yêu tộc!