- Không phải quả cầu tỉnh thần bằng nước kia của ngươi đã nổ rồi sao? Sao có thể ngăn ta lại vậy?
U Nguyệt công chúa cười khổ nói:
- Lần trước quả cầu tinh thần bị nổ, cha của ta đã biết, cho nên nguyên thần của ông ấy đã quay về Thiện Thần Đô một chuyến, ban thưởng cho ta một món pháp bảo hộ thể!
Nét mặt Vương Khả cứng đờ, mẹ nó, Thiện Hoàng này đúng là không biết xấu hổ! Ông ấy đây là đang bảo vệ U Nguyệt hay là đang đề phòng ta vậy? Yêu đương gì mà ngay cả ôm một cái cũng không cho?
Trương Chính Đạo nhìn chằm chằm vào Vương Khả, ngạc nhiên nói:
- Vương, Vương Khả, cái... cái Phi Chu này ở đâu ra vậy? Có người cho ngươi mượn à?
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Cái gì mà mượn chứ, cái này là của ta đó! Là ta kiếm được từ trong Ác Thần Đôi!
Trương Chính Đạo đội nhiên đỏ bừng hai mắt, ghen tị nói:
- Ngươi đi qua đó kiếm tiền, vì sao không dẫn ta theo?
Đây chính là Phi Chu đó, giá trị hai ức linh thạch, mẹ nó, chẳng lẽ cái này đánh cướp được từ tay lão đại nào à?
Tây Môn Tĩnh đắc ý nói:
Công chúa, ta nói này, lần này tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của ta, cũng là do ta thu xếp cho Thử Vương đi báo tin cho lão sư, nếu không thì làm sao lão sư biết được chúng ta đang ở chỗ này kia chứ?
Vương Khả sững sờ:
- Thử Vương nào?
- Ách!
Vẻ mặt đang đắc ý của Tây Môn Khánh bỗng chốc trở nên sững SỜ, có ý gì?
U Nguyệt công chúa hiếu kỳ nói:
- Điện Chiến Thần đã phái ra một đội ngũ đặc biệt xuôi về phía Nam lùng bắt ngươi, cho nên ta đã vội vã phái người đưa tin tới cho ngươi biết. Bấy giờ, thừa tướng mới ngăn ta lại, nói là để cho ông ấy đi an bài! Đồng thời ông ấy còn nói, nếu như ta muốn xuôi về phía Nam thì hãy để cho Tây Môn Tĩnh tính toán nghĩ cách, cũng coi như giúp hắn lịch luyện. Tây Môn Tĩnh lập tức sai Thử Vương đi báo tin cho ngươi, còn chúng ta ở lại đây chờ! Chẳng lẽ Thử Vương không có báo tin tới cho ngươi hay sao?
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Không có, ta còn không gặp được Thử Vương nữa mà!
Tây Môn Tĩnh trừng mắt, không cam lòng nói:
- Không thể nào, chúng ta hành động bí mật như vậy, nếu như không có Thử Vương báo tin cho ngài, vậy thì ngài làm sao có thể tìm được chúng ta chứ?
Vương Khả tò mò nói:
- Tìm các người rất tốn sức sao? Vừa rồi ta đi ngang qua thị trấn Âm Bắc Tiên đã biết được các người đang ở gần đây, tùy tiện tìm một kẻ hỏi thăm đã biết các người đi tới chỗ này. Không phải mấy ngày nay ngày nào các ngươi cũng đi leo núi hay sao? Các người tới đây hàng ngày, ở thị trấn Âm Bắc Tiên này có người nào mà không biết kia chứ?
Tây Môn Tĩnh:
Sa Không phải là ta đã thần không biết quỷ không hay rồi đó sao?
- Rống!
Đúng lúc này, một tiếng rống giận dữ vang lên, theo sau là một tiếng cười càn rỡ từ trong rừng truyền đến:
- Ha ha ha ha ha, ta đợi các ngươi mấy ngày, rốt cuộc cũng đợi được các ngươi dẫn Vương Khả tới rồi! Mấy ngày nay, ngày nào ta cũng nhìn chằm chằm vào các ngươi, ta còn tưởng rằng bản thân không chở nổi nữa ấy chứ! Trương Chính Đạo, U Nguyệt công chúa lập tức nhìn về phía Tây Môn Tĩnh, cái này cũng là do ngươi bày mưu nghĩ kế, bố trí nước cở toàn cục đó hả? Thần không biết quỷ không hay đấy sao? Chiến thuật tâm lý, chỉ cần trốn ở chỗ này, cho dù là ai cũng không thể phát hiện ra được à? Mẹ nó, chúng ta đã bị người ta để mắt mấy ngày rồi đó ngươi có biết không?
Tây Môn Tĩnh:
“gai Phía dưới Phi Chu, Vương Khả nghe được kế sách của Tây Môn Tĩnh, trong nháy mắt nghe thấy một tiếng gào thét!
- Ẩm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một đầu mãnh hổ từ trên trời giáng xuống, quanh thân thể nó thả ra một cổ khí tức khổng lồ, thổi cỏ cây ở bốn phía xung quanh bay tán loạn. Một đám Hổ Ma theo sát ở phía sau, bảo hộ con mãnh hổ kia ở giữa.
- Rống!
Mãnh hổ gào thét rung trời, nhấc lên một làn sóng to gió lớn!
Nét mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ:
- Hổ Hoàng?
Sao nơi này lại có Hổ Hoàng được chứ?
Hổ Hoàng hung hăng nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ta đã đợi ngươi mấy ngày rồi, rốt cuộc ngươi cũng đã tới!
Ánh mắt Vương Khả ngưng tụ:
- Hổ Hoàng, sao ngươi lại ở nơi này?
Vẻ mặt Trương Chính Đạo cũng thay đổi:
- Vương Khả, ngươi làm cách nào đắc tội tới vị lão đại này rồi?
Hổ Hoàng hung dữ nói:
- Sao ta lại ở chỗ này à? Hừ, từ hôm đó trở đi ta vẫn luôn ở lại Âm Sơn chữa thương. Sau khi chữa khỏi thương thế, muốn tìm một vài Yêu Vương tìm hiểu tin tức của ngươi. Mẹ nó, chẳng lẽ Yêu Vương ở dãy núi bên cạnh này đều bị ngươi thu hết rồi à? Làm hại bổn Hoàng ngay cả một tên cũng tìm không ra, ta vốn tưởng rằng sẽ không tìm được ngươi, kết quả Tây Môn Tĩnh lại dẫn theo U Nguyệt công chúa, còn có tên mập chết bầm này tới đây.
Nét mặt Trương Chính Đạo cứng đờ:
- Tại hạ tên là Trương Chính Đạo, không phải tên là mập chết bầm!
Hổ Hoàng trừng mắt nhìn Trương Chính Đạo, một cổ sát khí xông ra, dọa cho Trương Chính Đạo biến sắc:
- Hổ Hoàng nói rất đúng, ta chính là mập chết bầm.
Tây Môn Tĩnh thay đổi sắc mặt:
- Ngươi, chẳng lẽ ngươi đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi sao?
Hổ Hoàng trợn mắt lên nói:
- Mỗi ngày các ngươi đều nghênh ngang bay lên núi, ai mà không phát hiện ra các ngươi được chứ?
Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ:
- Đúng là cẩn thận cách mấy vẫn có chỗ sơ sót!
Vương Khả trừng mắt nhìn hắn ta:
- Lần trước vi sư lên núi bằng cách nào? Không phải đã nói cho ngươi cách đi rồi sao? Ngươi bay kiểu gì, ngươi học kiểu gì thế hả? Lại còn cẩn thật cách mấy cũng có sơ sót nữa à? Ngươi đây cơ bản chính là không để tâm mà học.
Tây Môn Tĩnh nói:
- Lần trước người không có nói với con, chỉ nói cho con biện pháp đánh đổ mà thôi!
Vương Khả trừng mắt nhìn Tây Môn Tĩnh:
- Thế sao ngươi không nhìn?
Vương Khả quay đầu, nhìn về phía Hổ Hoàng:
- Hổ huynh, cũng là nhờ huynh trượng nghĩa.
Hổ Hoàng híp mắt, hung hăng nhìn về phía Vương Khả:
- Ta trượng nghĩa ư?
Vương Khả trịnh trọng nói:
- Đúng vậy, tên đệ tử này của ta là một kẻ đầu gỗ, không còn cách nào!