- Tiểu hỗn đản, đường chủ bảo ngươi an tâm làm nhân vương, nhưng ngươi lại lừa dối đường chủ, vụng trộm nhập ma? Ta thay đường chủ giáo huấn ngươi!
- Ta cũng thay đường chủ giáo huấn ngươi!
Trên boong thuyền lập tức truyền ra tiếng quyền đấm cước đá, đánh cho Chu Yếm liên tục cầu xin tha thứ. Thân thể vốn bị trọng thương, trong nháy mắt càng thảm hơn.
- Các vị, các vị, cho ta chút mặt mũi, được rồi, bỏ qua đi!
Vương Khả cổ quái nói.
Thực ra Vương Khả cũng không hận Chu Yếm lắm, bởi vì mỗi lần tên Chu Yếm này đều ở thời khắc mấu chốt giúp mình đại ân, lần trước ứng phó Nhiếp Thiên Bá, lần này cứu công chúa U Nguyệt. Vừa rồi ta còn không biết làm sao giấu diếm chuyện ta không có ma khí, hiện tại ngươi giúp ta làm rõ, để cho ta không cần giải thích? Thực sự là phúc tinh của ta mà!
- Hừ, ngươi nhìn người ta, rồi lại nhìn lại mình xem! Vương Khả vẫn còn bảo vệ ngươi, nhưng ngươi lại đâm sau lưng của hắn, đổ tội lung tung, phi, thứ đồ gì vậy!
Một tên tà ma đạp thêm một cước, mới hả giận.
Đám tà ma đánh một hồi, đánh cho Chu Yếm hấp hối mới hả giận.
- Ai, Chu Yếm, tu vi ngươi vốn yếu, không cần khoe tài đâu!
Vương Khả ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai Chu Yếm.
- Phốc!
Chu Yếm tức giận lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Tốt rồi, các ngươi nhỏ giọng một chút, đường chủ đang chữa thương ở khoang thuyền, đừng quấy rầy đường chủ!
Có tà ma kêu lên.
Lúc này mọi người mới an tĩnh lại.
Vương Khả nhìn khoang thuyền kia, nội tâm cũng rất lo lắng. Chu Hồng Y chịu đựng thương thế, chữa thương cho Nhiếp Diệt Tuyệt, không biết hiện tại Nhiếp Diệt Tuyệt thế nào? Chắc là còn sống chứ?
Hình như trong Chướng Hải không chỉ có sương mù, trong mơ hồ còn có một vài tiếng thú hống truyền đến, quần ma cũng khá là đề phòng. Sau khi kinh ngạc, tự nhiên Vương Khả cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi thuyền lớn đi được ba ngày, rốt cục cũng tới một hải đảo.
- Đã đến Thần Long đảo! Chuẩn bị xuống thuyền!
Có người kêu lên.
Quần ma thu thập một phen, giúp đỡ Vương Khả xuống thuyền.
Giờ phút này bên bến tàu, đã có một đám đệ tử Ma Giáo đứng chờ, cầm đầu là một trung niên mập mạp với vẻ mặt cười hì hì.
- Vị kia là đàn chủ phân đàn Thần Long đảo, Đồng An An, phụ trách tất cả công việc trên Thần Long đảo!
Một tên tà ma ở bên cạnh giải thích cho Vương Khả.
- Người đứng đầu Thần Long đảo?
Vẻ mặt Vương Khả khẽ động, nhớ kỹ gương mặt người này.
- Thần Long đảo, Đồng An An, cung nghênh Chu đường chủ đại giá quang lâm!
Đồng An An nhìn về phía thuyền lớn hành lễ từ rất xa.
Lúc này, khoang thuyền mở ra, sắc mặt Chu Hồng Y tái nhợt, ôm Nhiếp Diệt Tuyệt chết ngất, chậm rãi đi ra khỏi khoang thuyền.
Trải qua mấy ngày chữa thương, mệnh Nhiếp Diệt Tuyệt đã bảo vệ được, nhưng còn chưa tỉnh lại, tâm tình Chu Hồng Y cũng cực kỳ không tốt.
- Đường chủ, ta tới, ta tới giúp ngươi!
Đồng An An nhảy lên boong thuyền, muốn giúp Chu Hồng Y.
- Không cần!
Chu Hồng Y tránh né Đồng An An, lạnh lùng nói.
- A, được, được, là tiểu nhân nhiều chuyện, đường chủ, lúc trước nhận được tin tức, ta đã an bài thỏa đáng cho đường chủ, đường chủ, mời lên đảo!
Đồng An An lập tức cười xòa mời.
- Ừ!
Chu Hồng Y lạnh lùng gật đầu một cái.
Chỉ thấy Đồng An An vẫy tay, một đám Biên Bức lập tức bay tới, hắc khí vờn quanh, kết thành một đóa mây đen, để đám người Chu Hồng Y, Đồng An An bước lên.
- Đi!
Đồng An An vung tay lên.
- Chờ chút!
Chu Hồng Y quát lạnh một tiếng.
Tất cả mọi người dừng lại.
Chỉ thấy, ánh mắt Chu Hồng Y liếc nhìn qua tất cả tà ma.
Trong đám người, Vương Khả đã sớm trốn vào chỗ tối, nhưng vẫn không tránh thoát Chu Hồng Y truy tìm, ánh mắt Chu Hồng Y, như dao khóa chặt Vương Khả.
- Vương Khả? Ngươi có biết tội của ngươi không?
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
Chu Hồng Y trách tội Vương Khả giết Nhiếp Diệt Tuyệt, trước đó hắn một mực liều mạng cứu chữa Nhiếp Diệt Tuyệt, căn bản không có thời gian tìm Vương Khả trả thù, hiện tại làm sap có thể buông tha?
- Đường chủ trách ta ám sát Nhiếp Diệt Tuyệt sao?
Vương Khả cười khổ nói.
- Ngươi nói xem?
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
- Đường chủ, việc này không thể trách Vương Khả được!
- Đúng vậy, đường chủ, nếu không phải là Vương Khả động thủ, chúng ta đều đã chết!
- Bao gồm cả đường chủ ngài, nếu không phải Vương Khả động thủ, chỉ sợ ngài cũng... !
- Đường chủ, Vương Khả vô tội mà!
Một đám tà ma lập tức mở miệng giải thích cho Vương Khả.
Đồng An An đứng ở sau lưng Chu Hồng Y, lộ ra một tia tò mò, đến cùng cái tên Vương Khả này là thần thánh phương nào? Tại sao có nhiều đệ tử Ma Giáo xin tha cho hắn như vậy? Thâm chí còn chống đối đường chủ? Chuyện này, chuyện này còn chưa từng xảy ra.
Một đám tà ma cầu tình, nhưng Chu Hồng Y căn bản thờ ơ, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía.
Vương Khả thấy vậy, lập tức kêu lên:
- Đường chủ, ta cứu mọi người, ta cứu đường chủ, nếu đường chủ giết ta! Ta không phục! Ta không làm sai! Hôm nay, tất cả mọi người ở chỗ này, đều không có tư cách giết ta! Bao gồm cả đường chủ ngươi! Ta cứu ngươi, nhưng ngươi giết ta? Vậy sau này đệ tử Ma Giáo còn ai quan tâm? Còn ai nguyện đổ máu vì Ma Giáo? Người duy nhất có thể giết ta, chỉ có Nhiếp Diệt Tuyệt! Bởi vì ta phá hủy chuyện tốt của nàng! Ta nghĩ, nàng tỉnh lại, nhất định sẽ nổi điên muốn tìm ta! Muốn ta chết, để Nhiếp Diệt Tuyệt tự mình đến giết đi!
Vương Khả không dám nói ra chân tướng lúc ấy, bằng không ngay cả người giúp mình nói chuyện cũng không có, chỉ có thể kéo dài thời gian, không ngừng ám chỉ để Nhiếp Diệt Tuyệt tới giết bản thân!
Quả nhiên, Chu Hồng Y híp mắt nói:
- Cũng đúng! Người hận ngươi nhất là Thanh nhi, nếu ta giết ngươi, ai tới tiết mối hận trong lòng Thanh nhi? Vậy thì chờ một chút, nhốt Vương Khả vào đại lao! Chờ Thanh nhi tỉnh lại!
- Đường chủ!
Đám tà ma còn muốn khuyên nữa.
- Đến lượt các ngươi nói chuyện sao?
Chu Hồng Y vừa trừng mắt.
- Vâng! Tuân lệnh đường chủ!
Quần ma lập tức cúi đầu không dám phản bác.
Vương Khả sững sờ, kết thúc rồi sao? Các ngươi còn chưa giúp ta van nài? Ít nhất cũng giúp ta có một cái phòng đơn chứ?
Vừa rồi nói gặp được phiền phức báo tên các ngươi đâu?