Chu Hồng Y vừa trừng mắt, các ngươi đã sợ? Còn có thể trông cậy vào các ngươi sao? n nhân cứu mạng cái rắm, lúc trước nói dễ nghe như vậy, hoá ra là lấy ta đánh bóng tên tuổi mà thôi.
- Thúc tổ, Vương Khả, Vương Khả hắn... !
Chu Yếm sưng mặt sưng mũi, ở trong đám người còn muốn cáo tội Vương Khả.
- Chu Yếm? Không có lệnh của ta, ai bảo ngươi nhập ma? Bây giờ còn làm ra cái dáng vẻ bất nhân bất quỷ này! Hừ?
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
Chu Yếm không nghĩ đến, bản thân chỉ muốn tố cáo tội trạng mà thôi, tại sao chưa bắt đầu đã dẫn lửa thiêu thân rồi?
- Nhốt luôn Chu Yếm vào đại lao, nhốt cùng một chỗ với Vương Khả! Hừ!
Chu Hồng Y lạnh lùng nói.
- Thúc tổ!
Chu Yếm sợ hãi kêu lên.
Nhưng Chu Hồng Y đã quay đầu không tiếp tục để ý, Đồng An An vung tay lên, đám mây Biên Bức lập tức chở đám người Chu Hồng Y bay vào sâu trong Thần Long đảo.
Trong nháy mắt Vương Khả, Chu Yếm bị tà ma trên đảo vọt tới, dùng xiềng xích khóa lại. Không có một tên tà ma nào tiếp tục cầu tình, quả nhiên đều không coi nghĩa khí ra gì, để Vương Khả mong đợi vô ích!
- Vương Khả à, không thể trách chúng ta, tâm ý đường chủ đã quyết, chúng ta khuyên nữa chính là tự tìm cái chết, ngươi không biết, đường chủ lòng dạ hẹp hòi! Thù rất dai!
Một tên tà ma nhỏ giọng nói ở bên tai Vương Khả.
Vương Khả:
-...
Vương Khả còn chưa mở miệng, đột nhiên trên đám mây Chu Hồng Y, có một chuỗi xiềng xích bay tới, bay thẳng vào người tên tà ma đang mật báo bên tai Vương Khả.
- A, đường chủ tha mạng, ta sai rồi!
Tên tà ma sợ hãi kêu lên.
- Oanh!
Một tiếng động thật lớn vang lên, tên tà ma kia bị tỏa liên đánh bay ra ngoài, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào trong Chướng Hải.
Xiềng xích đập bay tên tà ma kia xong, bỗng nhiên bay về phía Chu Hồng Y ở nơi xa. Vờn quanh Chu Hồng Y một vòng, chui vào trong tay áo Chu Hồng Y không thấy.
Vương Khả há to mồm nhìn Chu Hồng Y đã rời đi xa. Quả nhiên tên Chu Hồng Y này, lòng dạ hẹp hòi!
Thần Long đảo!
Vương Khả và Chu Yếm bị một đám tà ma áp giải trên đường. Dựa chung một chỗ, giờ phút này cá mè một lứa, Chu Yếm cũng khó bình tĩnh lại.
- Vương Khả, cái tên khốn kiếp nhà ngươi, lúc trước ngươi hạ độc gì với ta?
Chu Yếm hung ác nói.
Lúc trước ở tẩm cung vương hậu, bản thân dùng Kim Ti Thủ Sáo cởi Hồng Y Tỏa ra, đang muốn lấy chuỗi niệm châu kia xuống, kết quả bị Vương Khả nhét cái gì đó vào trong miệng, làm cho hôn mê.
Đến bây giờ loại sụp đổ đến từ sâu trong linh hồn kia, vẫn còn lưu lại bóng ma tâm lý. Vừa nghĩ đến là toàn thân run lên.
- Chu Yếm, những gì đã qua, hãy để cho nó qua! n oán giữa ta và ngươi đã thanh toán xong! Đừng có rầu rĩ nữa, như vậy sẽ không đi qua được!
Vương Khả an ủi.
- Đánh rắm, vương triều Đại Thanh của ra, giang sơn của ta bị ngươi hủy!
Chu Yếm hung ác nói.
- Vương triều Đại Thanh của ngươi không phải bị ta hủy, là bản thân ngươi hủy, ai bảo ngươi nhập ma? Nhập ma thì đừng nghĩ trở thành nhân vương! Về phần chuỗi niệm châu kia, nó cũng không phải của ngươi, mà là của phu nhân ta, ngươi muốn cầm đồ của lão bà ta, ta không cho, ngươi còn có mặt mũi trách ta sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đánh rắm, công chúa U Nguyệt là phu nhân ngươi sao?
Chu Yếm trợn mắt nói.
- Bây giờ không phải, về sau sẽ phải! Không cần để ý những chi tiết này! Ngươi xem, ngươi một chút đau lòng vì mất nước cũng không có, ngược lại cứ tranh cãi nhằm vào gia đình của ta! Nói rõ vương triều Đại Thanh đối với ngươi có cũng được mà không có cũng không sao cả, đã như vậy, ngươi tức giận cái gì?
Vương Khả an ủi.
- Đó là giang sơn Chu gia ta!
Chu Yếm trợn mắt nói.
- Chu gia? Không phải ngươi đã giết sạch huynh đệ tỷ muội rồi sao? Ngươi ít tình người như vậy, còn nói cái gì Chu gia với ta? Được rồi, bỏ liền bỏ, ta thấy ngươi hay đổi vương hậu, không thấy ngươi lưu luyến đối với người bên cạnh. Ngươi thay đổi góc độ nghĩ xem, trước kia chỉ có tuổi thọ một trăm năm, hiện tại có cơ hội trường sinh, ngươi còn kiếm lời đấy! Không phải sao?
Vương Khả khuyên nhủ.
Chu Yếm trừng mắt nhìn Vương Khả, kiếm lời cái em gái ngươi ấy! Hại ta chật vật như thế, ngươi còn có mặt mũi nói sao?
- Tóm lại phải nhìn về phía trước, đời này ngươi bị quyền lợi che mắt, bỏ qua rất nhiều chuyện, một mực sống trong đau khổ, ngươi nhìn ta đi, cái gì cũng không có, nhưng ta sống rất vui vẻ! Hiện tại chúng ta đều là người một nhà rồi, không cần quan tâm đến những cái công danh lợi lộc này, phụ nữ đều là hồng phấn khô lâu, giang sơn cũng là mây khói thoảng qua! Người phải sống có chút giá trị!
Vương Khả trấn an nói.
- Phi! Vương Khả, ngươi là tên không biết xấu hổ!
Chu Yếm buồn bực, chỉ có thể mắng chửi Vương Khả.
Hai người 'bạn' nói chuyện với nhau một lúc, đã bị đám tà ma áp giải đến đại lao Thần Long đảo.
Cái đại lao này rất kỳ lạ, nằm ở trong một cái sơn cốc, bốn phía sơn cốc là vách núi, có nham thạch to lớn đột nhiên xiên ra, vừa vặn tạo thành nóc nhà che mưa che gió, khoảng trống ở giữa là một cái to lớn ao, rộng khoảng trăm trượng, trong ao có vô số rắn độc, bơi lượn tung tăng ở trong nước, hai mắt đỏ bừng, hung ác há mồm như muốn công kích tất cả người bên ngoài, đáng tiếc, trong cái ao này giống như có trận pháp, khiến vô số rắn độc trong ao không thể đi ra.
- Vứt hắn vào Vạn Xà Trì!
Một tên tà ma ở xa quát lạnh nói.
Lập tức, một người đàn ông gầy như củi, bị trói ném vào trong cái hồ này.
- Tê tê tê tê!
Rắn độc trong ao lập tức phóng tới chỗ người đàn ông bị trói như lên cơn điên, há miệng ra cắn.
- A... ! Tà ma, các ngươi giết ta đi, Thiên Lang Tông sẽ báo thù cho ta, ha ha ha, các ngươi đều phải chết, đều phải chết... ! A... !
Người đàn ông khô gầy kia kêu thảm một phen.
Đáng tiếc, giờ phút này hắn giống như dầu hết đèn tắt, chỉ hô được một tiếng, đã không phát ra tiếng động, bị rắn độc trong ao kéo xuống đáy ao, chia nhau ăn.
- Người chết là đệ tử Thiên Lang Tông?
Vương Khả biến sắc.