Một vệt sáng từ phía nam bắn đến, trong nháy mắt bay thẳng vào đại trận Thiên Lang Tông.
- Oanh!
Ánh sáng đâm vào phía trên đại trận, tiếng nổ ầm ầm vang lên, khiến vô số đệ tử Thiên Lang Tông lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Là Định Quang Kính? Tại sao chỉ có Định Quang Kính trở về?
Có người kinh ngạc nói.
Đồng thời, có đệ tử mở đại trận ra, để Định Quang Kính nhanh chóng bay vào bên trong đại trận, rơi vào đại điện tông chủ, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Nhưng, bỗng nhiên Định Quang Kính bay trở về Thiên Lang Tông, vẫn khiến rất nhiều người chú ý, đặc biệt là đại sư huynh Mộ Dung Lục Quang.
- Định Quang Kính? Nếu ta nhớ không sai, lần trước sư tôn về tông, đã tìm tông chủ mượn, sư tôn chưa trở về, tại sao Định Quang Kính lại trở về trước?
Mộ Dung Lục Quang kinh ngạc nói.
- Đại sư huynh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Một tên đệ tử Đông Lang Điện lo lắng nói.
- Có thể xảy ra chuyện gì? Sư tôn Nhiếp Diệt Tuyệt ta, tung hoành Thập Vạn Đại Sơn, ai có thể giữ sư tôn ta lại?
Mộ Dung Lục Quang trầm giọng nói.
- Thế nhưng mà... !
Mộ Dung Lục Quang cũng nhíu mày:
- Ta vẫn đang trong thời gian nghiền ngẫm lỗi lầm, không tiện ra ngoài, các ngươi phái người đi tìm hiểu một phen, có lẽ bên trong Thập Vạn Đại Sơn có người từng thấy sư tôn!
- Vâng!
Chẳng biết tại sao trong lòng Mộ Dung Lục Quang, sinh ra một cỗ bất an.
Không qua mấy ngày, bỗng nhiên một tên sư đệ hoảng loạn chạy tới.
- Đại sư huynh, không xong rồi, không xong rồi, vừa rồi Kim Ô Tông truyền đến tin tức, nói, nói... !
- Nói cái gì?
- Nói điện chủ Đông Lang Điện, Nhiếp Diệt Tuyệt, bị Vương Khả giết!
Đệ tử kia lo lắng nói.
- Hoang đường!
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt không tin nói.
- Là thật! Không tin, ngươi đi hỏi!
Đệ tử kia lo lắng nói.
Mộ Dung Lục Quang lập tức biến sắc, lúc này, nào còn tâm tư nghiền ngẫm lỗi lầm? Cầm kiếm của mình lên, xông ra ngoài.
Vương Khả? Giết sư tôn? Mắt các ngươi mù à?
Trên biển lớn mờ mịt sương mù! Có một chiếc thuyền.
Vương Khả bị một đám tà ma bao vây, ngồi ở trên boong thuyền lớn.
- Huynh đệ, ta không nói muốn lên thuyền mà?
Vương Khả phiền muộn.
Đám tà ma này cũng nhiệt tình quá mức đi, mẹ nó, ra khỏi Thanh Kinh còn chưa đủ, thế mà mang theo mình đi về 'Chướng Hải' !
Chướng Hải là một vùng biển giáp ranh với khu đất liền phàm nhân, hàng năm mặt biển bị sương mù độc che kín, vì thế phàm nhân rất ít tới gần nơi này.
Vương Khả cũng là lần đầu biết, trong Chướng Hải còn có một cái căn cứ của tà ma, đám tà ma nói, nó gọi là 'Thần Long đảo', là một cái phân đàn của Ma Giáo!
Đám tà ma này trốn khỏi Thanh Kinh, lo lắng có chính đạo truy sát, nên trước hết tiến về Thần Long đảo tu dưỡng chữa thương.
Nhưng ta không muốn đi mà!
Vương Khả từ chối đủ kiểu, nhưng vẫn bị nài ép lôi kéo lên thuyền, đi vào Chướng Hải.
- Thần Long đảo? Mẹ nó, có Thần Long giáo hay không?
Vương Khả ngồi ở trên thuyền chỉ thiếu chửi mẹ nó.
Rốt cuộc lần này bản thân xúi quẩy hay là may mắn đây? Thế nhưng, bất kể như thế nào, hiện tại cũng rất nguy hiểm, tuyệt đối không thể để người nhận ra ta là đệ tử Trần Thiên Nguyên.
- Vương Khả? Lần này đa tạ ngươi!
- Đúng vậy, nếu không phải trong lúc nguy cấp ngươi giết Nhiếp Diệt Tuyệt, toàn quân chúng ta đã bị diệt!
- Lúc trước ngươi rời đi, chúng ta còn tưởng rằng ngươi không trở lại nữa chứ, không nghĩ tới, ngươi nói được làm được!
- Vương Khả, về sau có ai trong Ma Giáo tìm ngươi gây phiền phức, cứ báo tên của ta ra!
Một đám đệ tử Ma Giáo nhiệt tình biểu đạt thiện ý với Vương Khả.
Vương Khả:
-...
Vương Khả cảm giác mình thật là khó, lúc trước nói 'Người một nhà', chỉ là vì tự cứu, tại sao, hiện tại ta lại thật sự trở thành người mình rồi? Ta là giả mà!
- Hắn không phải đệ tử Ma Giáo, hắn không phải tà ma! Khụ khụ khụ!
Một cái thanh âm ho khan truyền đến.
Chúng đệ tử Ma Giáo quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đó là Chu Yếm bị thương thảm trọng.
- Chu Yếm? Ngươi nói cái gì?
Chúng đệ tử Ma Giáo trợn mắt nói.
- Ta nói, hắn không phải đệ tử Ma Giáo! Hắn ngay cả ma khí cũng không có! Hắn đang gạt các ngươi! Nhanh bắt hắn lại!
Chu Yếm hung hãn nói.
Mặc dù Chu Yếm không biết Vương Khả bái nhập Thiên Lang Tông, nhưng biết rõ thời điểm Vương Khả dùng roi da quất mình vài ngày trước, không có ma khí! Hắn không có ma khí, thì không phải là đệ tử Ma Giáo.
Chúng đệ tử Ma Giáo đều nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả sững sờ, ma khí? Mình đích thật không có ma khí! Quan trọng là, ma khí là cái gì? Ta căn bản không biết.
Vương Khả đang muốn giải thích.
- Ba!
Bỗng nhiên một bàn tay quất lên trên mặt Chu Yếm, vậy mà là một tên tà ma Kim Đan cảnh đánh.
- Ngươi, ngươi đánh ta?
Chu Yếm bụm mặt kinh ngạc nói.
- Chu Yếm, đừng tưởng rằng ngươi là cháu trai đường chủ, chúng ta sẽ không dám đánh ngươi, mẹ nó, Nhiếp Diệt Tuyệt bày trận ở vương cung của ngươi, ngươi thế mà không nói cho chúng ta biết? Đó là vương cung đấy, ngươi cho phép nàng bày trận? Hại chết bao nhiêu huynh đệ chúng ta! Ngươi biết không? Ta cũng suýt chết!
Tên tà ma kia trợn mắt nói.
- Đúng rồi! Ma khí trên người ngươi nặng như vậy, chắc ăn không ít người đúng không? Suốt ngày nghĩ đến tu ma, mặc kệ sự vụ vương cung, lần này suýt chút nữa bị ngươi hại chết!
Lại một tên tà ma mắng.
- Vương Khả không có ma khí? Hắn đương nhiên không có ma khí. Hắn không phải đã nói rồi sao? Hắn vừa mới nhập Ma Giáo, cái gì cũng không biết, còn chưa bắt đầu nghiệp chướng, không có nghiệp chướng, liền không có tội nghiệt quấn thân, làm sao có thể có ma khí? Chờ hắn tạo ra phần nghiệt thứ nhất, có tội nghiệt quấn thân, mới có ma khí được!
Tên tà ma trước đó bao che nói.
- Ngươi cái tên này, lần trước lừa gạt một đám huynh đệ phân đà Vương Khả đi Chu Tiên trấn, kết quả, cả đám đại ca Vương Khả đều chết ở Chu Tiên trấn! Ngươi hại Vương Khả còn chưa đủ sao, lại muốn vu khống Vương Khả?
- Chu Yếm, lần này bị ngươi hại chết, ngươi còn muốn để cho chúng ta nhằm vào ân nhân cứu mạng? Coi như ngươi là cháu trai đường chủ, ta cũng muốn đánh!