- Hoàng Thiên Phong không có ở quý phủ, vậy khẳng định Vương Khả cũng không có ở đó, chắc là bọn họ đã rời khỏi Ác Thần Đô rồi!
Ánh mắt Ma Thập Tam lập tức sáng lên:
- Đi mới tốt, đi hay lắm, chỉ cần rời khỏi tầm mắt của Ác Hoàng, ta sẽ không còn kiêng ky gì nữa!
Hồng Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói:
- Nhưng bọn họ đi đâu? Chúng ta cơ bản không có manh mối gì để tìm được bọn họ!
Ma Thập Tam cười lạnh nói:
- Không à? Ai nói là không có manh mối để tìm vậy?
Hồng Liên Nhân Hoàng ngoài ý muốn hỏi:
- Ngươi nói sao?
Ma Thập Tam cười lạnh nói:
- Hôm đó ở Ác Thần Điện, ta bị Vương Khả lừa mất hai chiếc Phi Chu, chẳng lẽ ngươi cho rằng đồ của ta dễ cầm như vậy hay sao?
Giọng nói Hồng Liên Nhân Hoàng đột nhiên ngưng tụ lại:
- Hả?
Ma Thập Tam trầm giọng nói:
- Lần này chỉ cần ra tay một lần, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy. Chỉ có một mình ngươi có lẽ không đủ, để tránh Hoàng Thiên Phong, Hắc Liên Thánh Sứ và Vương Khả ở cùng nhau, ngươi đi gọi thêm người tới đi. Chúng ta cùng nhau chém giết Vương khả!
Hồng Liên Nhân Hoàng bỗng nhiên đoán được:
- Chẳng lẽ lúc Vương Khả lừa mất của ngươi hai chiếc Phi Chu, ngươi đã động tay động chân trên Phi Chu rồi à? Lẽ nào ngươi có thể truy ra được tung tích Phi Chu của ngươi sao?
Ma Thập Tam tự tin nói:
- Ngươi nói xem?
Hồng Liên Nhân Hòang trầm giọng nói:
- Được, ngươi chờ, ta đi gọi Hắc Liên Nhân Hoàng, hắn vẫn luôn muốn đối phó với Hắc Liên Thánh Sứ, vừa vặn có thể nhân cơ hội lần này!
Ma Thập Tam trầm giọng nói:
- Nhanh đi! Ta chỉ có thể khóa chặt phương vị một lần thôi, một hồi nữa sẽ xuất phát!
Hồng Liên Nhân Hoàng thản nhiên đáp ứng:
- Được!
Ổ phía Tây Ác Thần Đô, trên một chiếc phi thuyền sang trọng.
Hoàng Thiên Phong ngồi trên boong thuyền, uống rượu ngon mà thuộc hạ bưng lên, đang cầm một phần văn thư mà Vương Khả gửi tới đọc:
- Văn thư cho phép cướp bóc phủ Hồng Liên Thánh Sứ.
Hoàng Thiên Phong đọc văn thư, giọng điệu cổ quái nói:
- Thời gian hiệu lực một tháng lận à? Con mẹ nó, Vương Khả này đúng thật là tà môn, lại còn cho phép chúng ta đi cướp nhà của hắn. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta gặp được chuyện tốt bực này cơ đấy!
Một tên thuộc hạ hiếu kỳ hỏi:
- Ma Thần, sao Vương Khả lại cho phép chúng ta đi cướp phủ của hắn vậy?
Hoàng Thiên Phong đắc ý nói:
- Ta làm sao mà biết được? Dù sao, có chuyện tốt cỡ này lý nào lại không đi đây? Hồng Liên Thánh Sử chưởng quản rất nhiều mỏ quặng của Hồng Liên Hoàng Triều, một mình ta đi có lẽ không đủ, các ngươi đi cùng với ta luôn đi. Chia nhau ra, dời hết đồ trong nhà của hắn đi cho ta, mỏ quặng ở các nơi trong hành cung toàn bộ dời hết cho ta!
Một đám thuộc hạ đồng thanh trả lời:
- RõtI Một tên thuộc hạ quái lạ nói:
- Vương Khả quả nhiên bị bệnh tâm thần, không hiểu ra sao lại đưa cho chúng ta nhiều chỗ tốt như vậy!
Hoàng Thiên Phong đắc ý nói:
- Cái gì mà không hiểu ra sao? Không thấy chúng ta cũng đồng dạng đang ngồi trên Phi Chu hay sao? Vương Khả lừa được Phi Chu từ trong tay Ma Thập Tam, đổi lấy hai chiếc Phi Chu của ta, hắn sợ Ma Thập Tam sẽ ghi hận cho nên mới để cho ta tới ngăn chặn. Chậc chậc! Hắn cũng chỉ có chút tiền đồ này mà thôi!
Lại một tên thuộc hạ khác nói:
- Đổi Phi Chu à? Là cái này sao? Ma Thần, căn cứ vào những gì thể hiện trên tư liệu, Vương Khả này cũng không phải một kẻ chấp nhận chịu thua thiệt! Lẽ nào hắn lại để cho chúng ta chiếm tiện nghi lớn như vậy?
Hoàng Thiên Phong nói:
- Ta cũng nghĩ không thông, nhưng tên Vương Khả kia vừa nhát gan lại vừa sợ chết, còn yêu tiền như mạng, quả thật có chút không đúng. Ta cũng có một loại dự cảm chẳng lành, có điều không biết đến từ chỗ nào mà thôi! Cho nên ta mới vội vã đi tới Hồng Liên Hoàng Triều trước, cướp sạch quý phủ của hắn, bỏ vào túi trước cho an toàn!
Một thuộc hạ hiếu kỳ hỏi:
- Ma Thần cũng có dự cảm chẳng lành sao?
Hoàng Thiên Phong cau mày nói:
- Đúng vậy, loại cảm giác này rất xấu, càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Ta cũng không biết nó xuất phát từ chỗ nào, giống như sắp sửa đại nạn lâm đầu vậy, không thể nào nói rõ ra được!
Một đám thuộc hạ mờ mịt:
- Tai nạn à?
Trong lúc mọi người ở đây còn đang nghi ngờ, Hoàng Thiên Phong đột nhiên thay đổi sắc mặt đứng dậy:
- Không hay rồi!
Hắn ta vung tay lên, dùng cương khí bao vây toàn bộ thuộc hạ của mình lại.
Cũng trong một cái nháy mắt này, Phi Chu giá trị mấy ức bên dưới ầm ầm nổ tung.
- Bùm!
Ngọn lửa khổng lồ giống như một cái mặt trời, chiếu sáng toàn bộ đám mây.
Mà tại một chỗ ở cách xa đám mây đang nổ lớn kia, giờ phút này có ba thân ảnh mặc áo bào đen đang đứng đấy, tự mình nhìn chằm chằm vào giữa vụ nổ lớn.
Một người mặc áo bào đen trầm giọng nói:
- Ma Thập Tam, ngươi đúng là bỏ được! Phi Chu nói không cần là không cần luôn sao?
Ma Thập Tam trầm giọng nói:
- Chỉ cần giết được Vương Khả, mọi thứ đều đáng giá, hai vị Nhân Hoàng, ra tay đi!
Hai người mặc áo bào đen trầm giọng nói:
- Được!
Bùm! Bùm! Bùm!
Từ phía xa, ba đại cường giả đồng thời vung trường kiếm ra, tạo thành ba đạo kiếm quang siêu cấp bay thẳng tới trung tâm vụ nổ.
Ổ giữa vụ nổ, Hoàng Thiên Phong nhìn thấy Phi Chu giá trị vài ức linh thạch nổ tung, lập tức đã đoán ra được cái gì đó.
Ngay sau đó, ổ trung tâm vụ nổ lớn, ba đạo kiếm quang siêu cấp bay thẳng tới, chém vào Hoàng Thiên Phong còn đang chật vật!
Đám người Hoàng Thiên Phong lập tức hiểu rõ.
Hoàng Thiên Phong ngửa mặt lên trời, bi phẫn gào to một tiếng:
- Vương Khả, tên khốn nạn nhà ngươi, ngươi đi theo ta đổi Phi Chu đúng là không có chuyện gì tốt cả! Ngươi cái tên đáng chết này, trả lại Phi Chu cho ta! Trả lại tiền cho ta! Tiền của ta!
- Ẩm!
Trời trong vạn dặm, bên trong một chiếc Phi Chu đang phi hành nhanh chóng.
Cái Phi Chu này chính là một trong hai chiếc Phi Chu mà Vương Khả đổi lấy từ trong tay Hoàng Thiên Phong.
Ổ bên trong khoang thuyền to lớn, Vương Khả đang bế quan tu luyện, buồn bực mắng chửi: