- Mười vạn cân Tiên Nhân Băng đó, mười vạn cân, vậy mà chỉ mấy ngày ngắn ngủi thứ này đã bị ta ăn hết sạch. Cái tên Hoàng Thiên Phong kia là tên thần kinh, ngày nào cũng đòi kiểm tra chân nguyên của ta. Mẹ nó chứ, nếu như không phải ta đi dẫn một đám tù phạm chính đạo trở về kéo dài thời gian, ngươi cho rằng ta muốn ở lại nhà của ngươi à? Lão tử đi đâu mà chẳng được kia chứ?
Vương Khả lật tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một Cây Sen Trạng Nguyên, bên trong công đức sáng chói. Nét mặt Vương Khả tràn đầy mong đợi:
- Vẫn là Ma Tôn tốt với ta, số lượng công đức này hẳn là đủ rồi, hy vọng có thể dư dả được một chút.
- Ông!
Công đức bỗng nhiên cuồn cuộn khởi động, bay thẳng vào thể nội của Vương Khả.
Vương Khả nhanh chóng nhắm mắt điều tức, công đức liên tục bay thẳng vào đan điền không dừng, trực tiếp bay tới Nguyên Anh của Vương Khả.
Tiên Nhân Băng đã dùng hết, một tia hàn khí cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ, Trọc Chân Nguyên sắp sửa bừng cháy lên, vào lúc này công đức bắt đầu rót vào.
- Ẩm ầm!
Cả người Vương Khả dường như đang run rẩy, Nguyên Anh của hắn lại càng nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt đã lớn không chỉ gấp ba.
Nguyên Anh đen nhánh chậm rãi đổi màu, màu đen, màu vàng đất, màu vàng sẫm, màu vàng sáng, màu vàng kim!
- Bùm!
Quanh thân Vương Khả bắn ra một cổ khí lưu mạnh mẽ, bay thẳng ra bốn phương tám hướng. Đôi mắt Vương Khả vừa mở:
- Cảnh giới Nguyên Anh tầng sáu sao?
Giờ phút này Trọc Chân Nguyên lại một lần nữa khôi phục thành màu vàng kim, tiếp theo hắn thở dài một ngụm khẩu khí, cuối cùng cũng giữ lại được tính mạng.
Vương khả cúi đầu nhìn về phía Nhất Phẩm Hồng Liên, sắc mặt cứng đờ. Về mặt sầu não:
- Hết rồi sao? Ngay cả một chút cũng không thừa lại cho ta nữa à?
Sầu não thì sầu não, mọi chuyện đều phải nhìn thoáng một chút, ít nhất khoảng thời gian tiếp theo hắn vẫn có thể lướt sóng, à không, lại có thể sống sót!
Vương Khả thở sâu một hơi, cẩn thận thu hồi Cây Sen Trạng Nguyên, chậm rãi đi ra khoang thuyền hít thở không khí.
Bên ngoài Phi Chu, đệ tử nhà họ Vương cung kính nói:
- Gia chủ!
Vương Khả hỏi:
- Ừm! Bay tới chỗ kia chưa?
Thủ lĩnh đệ tử nhà họ Vương cung kính nói:
- Khởi bẩm gia chủ, gia chủ nói cố gắng không nên đi đường biển xa lạ, cho nên chúng thuộc hạ mới về Thập Vạn Đại Sơn trước, sau đó từ Thập Vạn Đại Sơn đi ngược trở lại Đại Thiện Hoàng Triều. Bây giờ đã đi đến khu vực Thập Vạn Đại Sơn, phía dưới chính là Chương Hải! Gia chủ có cần nghỉ chân ở Thập Vạn Đại Sơn hay không?
Vương Khả lắc đầu nói:
- Không cần, mẹ nó, ta mới từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra được mấy tháng, trở về đó để làm gì? Nên đến Thiện Thần Đô sớm một chút, đám tù phạm chính đạo trên Phi Chu kia càng ngày càng suy yếu, chúng ta đi Thiện Thần Đô còn có thể bán cái thảm, hấp dẫn một số người đến công ty Thân Vương của chúng ta tiêu pha!
Tên đệ tử nhà họ Vương kia lên tiếng trả lời:
- RõI Vương Khả nhìn về phía tên đệ tử nhà họ Vương kia:
- Đám tù phạm chính đạo kia đâu rồi?
Tên đệ tử nhà họ Vương cung kính nói:
- Ở trên boong thuyền!
Vương Khả nói:
- Đi, chúng ta đi nhìn xem!
- RõI Vương Khả xuất mã đi đầu, đi thẳng tới boong thuyền.
Trên boong thuyền có năm trăm nam nữ khô gầy như que củi, có người đang ngồi xếp bằng điều tức, có người tỉnh thần thất thường đang co giật ở một góc hẻo lánh. Đệ tử nhà họ Vương đang không người đưa đồ ăn và nước uống tới cho bọn họ ăn, an ủi đám người kia.
Hiển nhiên, bọn họ đã bị ma đạo bắt đi một khoảng thời gian, hết sức đau khổ, nhận hết mọi tra tấn. Giờ phút này, nhìn sơ qua bọn họ người không ra người, ma không ra ma. Có điều dù sao bọn họ cũng là người tu hành, tâm trí kiên định, sau khi trãi qua một đoạn thời gian thích ứng, tất cả mọi người đều rõ ràng, rốt cuộc bọn họ đã được tự đo.
Một tên đệ tử nhà họ Vương lập tức mở miệng:
- Các vị, vị này chính là gia chủ nhà chúng ta, gọi là Vương Khả, bây giờ ngài ấy đang là Lễ Bộ Thị Lang của Đại Thiên Hoàng Triều. Lần này, gia chủ của chúng ta xâm nhập vào Ác Thần Đô, liều chết nằm vùng, bỏ ra một cái giá trên trời mới có thể cứu vớt các vị lên được! Gia chủ nhà chúng ta vì cứu mọi người, thiếu chút nữa đã không về được!
Năm trăm đệ tử chính đạo khô héo gầy đét như que củi lập tức nhìn về phía Vương Khả:
- Đa tạ Vương gia chủ, đa tạ Vương gia chủ! Ta, ta cứ tưởng đời này của ta xong rồi,, ta cứ cho rằng... !
- Vương gia chủ, có phải ngài muốn dẫn chúng ta quay về không?
Vương gia chủ, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của ta!
- Vương gia chủ, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, trong nhà của ta còn có con nhỏ khóc la đòi ăn. Ta... ta không thể chết được, tạ ơn Vương gia chủ!
Một đám đệ tử chính đạo khô gầy như que củi tức thì cảm động tới nổi rơi nước mắt, quỳ xuống dập đầu với Vương Khả. Vương Khả mở miệng nói:
- Các vị, không cần đa lễ, lần này ta có thể cứu được các người trở về, cũng là lý tưởng trong cuộc đời này của ta!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khả, chỉ thấy hắn thở dài nói:
- Chỉ tiếc, chỉ tiếc ta quá mức bất tài, không thể cứu được nhiều đồng bào khổ cực hơn.
- Vương gia chủ, ngài quả thực có tấm lòng của một vị anh hùng!
- Vương gia chủ, ngài đã làm tốt lắm rồi!
- Vương gia chủ...
Vương Khả thở dài nói:
- Các vị, các người không cần phải an ủi ta đâu, cách làm người của Vương Khả ta, các người có thể đi Thập Vạn Đại Sơn hỏi thăm một chút. Ở Thập Vạn Đại Sơn, những đệ tử chính đạo được ta cứu cũng đã lên đến con số hàng vạn. Ta vốn cứ tưởng lần này ẩn núp trong Ác Thần Đô thì có thể cứu được nhiều người hơn nữa. Đáng tiếc, chỉ cứu được năm trăm người các vị!
Một đám đệ tử chính đạo khô gầy như que cửi ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khả, hắn cứu được nhiều đệ tử chính đạo như vậy sao?
Vương Khả thở dài nói:
- Rốt cuộc cũng chỉ vì lần này không đủ tiền mà thôi...
Một đệ tử chính đạo khô gầy như thanh củi nhìn về phía hắn: