Mà Hắc Liên Nhân Hoàng khoác áo bào đen và Hồng Liên Nhân Hoàng khoác áo bào đỏ cũng hít một hơi sâu, lạnh lùng liếc nhìn Vương Khả rồi cũng quay đầu dậm chân bỏ đi.
Chỉ có Bạch Liên Thánh Sứ, chầm chậm bay lên trời rồi bay về phía Vương Khả.
Hoàng Thiên Phong cất giọng lạnh lùng:
- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi muốn làm gì?
Vương Khả đột nhiên biến sắc, quay đầu lại, nhanh chóng đưa tay bắt lấy Tiên Nhân Băng.
Bạch Liên Thánh Sứ trợn mắt nói:
- Vương Khả, ngươi làm gì đó? Bỏ Tiên Nhân Băng xuống!
Cái hố này có mười vạn cân Tiên Nhân Băng lận đó, chẳng lẽ Vương Khả muốn độc chiếm hết sao?
Vương Khả nói:
- Lão Hoàng, dáng vẻ này của Bạch Liên Thánh Sứ hình như đã xem Tiên Nhân Băng là do hắn ta quản lý, hắn ta muốn hại chết Ác Hoàng đó, mặc dù Ma Thập Tam đã giúp hắn ta chịu tội, miễn tội chết cho hắn ta, nhưng hắn ta từng muốn hại chết Ác Hoàng, ngươi xem xét thử xem?
Hoàng Thiên Phong cau mày nói:
- Ác Hoàng đã không truy cứu nữa rồi!
Vương Khả thúc giục:
- Ác Hoàng là Ác Hoàng. Ác Hoàng không truy cứu nữa thì ngươi không truy cứu sao? Ngươi không giết Bạch Liên Thánh Sứ, chẳng lẽ còn không thể đánh hắn ta một trận hả giận cho Ác Hoàng được à? Ngươi là đầu gỗ à, Ác Hoàng là bị bức ép bất đắc dĩ không thể ra tay, bây giờ ngươi ra tay hành hung Bạch Liên Thánh Sứ, Ác Hoàng quay đầu lại sẽ biết ngươi hiểu rõ nỗi khổ tâm của bà ấy. Bây giờ ngươi không đánh, vậy chừng nào ngươi mới đánh? Hiện tại cũng không có người nào khác!
Hoàng Nhiên Phong nhíu mày, đúng vậy, trong cái hố này có tới mười vạn cân Tiên Nhân Băng, nhất định là do lão tiểu tử Bạch Liên Thánh Sứ này hại nữ thần của ta, ta không giết hắn ta được, chẳng lẽ lại không thể đánh hắn ta một trận sao? Hạ hỏa cho nữ thần, thế nào cũng được hết!
Hoàng Thiên Phong lập tức hét lớn:
- Bạch Liên Thánh Sứ, lão tử đã sớm nhìn ngươi khó chịu, ta đánh ngươi không hề liên quan gì đến Ác Hoàng, mẹ kiếp, chết đi!
Bạch Liên Thánh Sứ biến sắc:
- Hoàng Thiên Phong, ngươi nghe tên khốn nạn Vương Khả này nói mò, hắn nói cái gì thì ngươi tin cái đó sao?
- Âm Hai người lập tức ầm vang trùng kích mà lên.
Hoàng Thiên Phong cũng không nói nhảm nhiều như vậy, giờ phút này, tròng mắt hắn ta tự nhiên đỏ ngầu.
Mà Vương Khả lại thuận tay gỡ mười vạn cân Tiên Nhân Băng xuống, cất vào trong vòng tay trữ vật của bản thân hắn.
Vương Khả thở dài một ngụm khẩu khí:
- Ôi, rốt cuộc cũng có thể kéo dài mạng sống nhiều thêm một đoạn thời gian!
Có mười vạn cân Tiên Nhân Bằng này, có thể bảo hộ mạng một thời gian ngắn, đáng tiếc, Tiên Nhân Băng chỉ trị ngọn không trị gốc, nhất định phải có công đức mới được.
Long Ngọc ở bên cạnh hiếu kỳ nói:
- Có thể kéo dài tính mạng nhiều thêm một đoạn thời gian thôi sao? Vương Khả, thân thể huynh hiện giờ rất nguy hiểm sao?
Vương Khả cười khổ nói:
- À, đúng vậy, ta cần có công đức nhưng đáng tiếc lại không có!
Long Ngọc hiếu kỳ:
- Công đức sao? Huynh ở Thập Vạn Đại Sơn làm ra cái tiền Thần Vương gì đó chính là vì công đức đúng không?
Vương Khả gật đầu:
- Hả? Đúng vậy!
Hắn không nghĩ đến Long Ngọc cũng biết việc này.
Vương Khả lập tức an ủi:
- Long Ngọc, nàng yên tâm, ta không sao, ta có thể xử lý được!
Long Ngọc gật đầu, cũng không nói gì thêm. Chỉ là cả người nàng đều giống như rơi vào trầm tư.
Mà Vương Khả thu Tiên Nhân Băng vẫn như cũ cảm thấy không an toàn.
Vương Khả nhíu mày:
- Có Tiên Nhân Băng chỉ có thể kéo dài tính mạng, nhưng đồ vật hộ mệnh lại không có, bị cả đám lão đại cảnh giới Võ Thần theo dõi, chung quy ta cũng không thể chỉ dựa vào Hoàng Thiên Phong và Ma Tôn được? Ứng phó với cảnh giới Võ Thần ư? Phải làm sao đây?
Đột nhiên, Vương Khả đưa tay vịn núi Phù Không Thạch, cúi đầu nhìn lại.
Vẻ mặt Vương Khả lập tức vui mừng như điên:
~ Ta có núi bảo, sao lại không dùng chứ?
Vương Khả lập tức ôm một khối nham thạch lớn, thôi động Trọc Chân Nguyên cuồn cuộn rót vào bên trong, sau đó dùng que điêm đốt lên.
- Ẩm!
Vương Khả một lần nữa đốt xuống một khối Phù Không Thạch gần một tấn cân.
Vương Khả kích động nói:
- Phù Không Thạch này, lần trước dẫn đến thiên phạt lớn như vậy, hiệu quả không phải giống như bom nguyên tử sao? Chỉ cần ta biết cách dùng tốt thì đây chính là súng ống đạn dược mạnh mẽ kiên cố, thiên phạt còn có thể khóa chặt đối thủ, còn có công năng theo dõi, lựu đạn siêu cấp tốt như vậy, thế mà ta lại làm như không thấy sao? Mẹ nó không phải ta bị ngốc đó chứ! Vừa nói, Vương Khả lập tức chuẩn bị đi đốt khối thứ hai.
Long Ngọc ở bên cạnh khuyên nhủ:
- Vương Khả, huynh có thể lấy Phù Không Thạch này được sao?
Nhưng huynh tốt nhất đừng nên lấy lộ liễu như vậy, nếu không sẽ có người phát hiện ra điều bất thường, chắc chắn sẽ bị truy đến cùng!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, đúng vậy, ta lấy cái này quá lộ liễu, sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó lại có một đám lão đại đến ép ta nói ra chân tướng thì phải làm sao bây giờ?
Vương Khả kích động ôm lấy Long Ngọc:
- Long Ngọc, nàng đúng là người nội trợ hiền của ta! Những chi tiết này đều bị nàng phát hiện!
Long Ngọc có chút thẹn thùng, nói:
- Có người đến!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa Thỏ Vương, tù nhân và những lính canh ngục, một vài người đã từ từ tỉnh lại, với lại bên ngoài ngục giam Phù Không, dường như còn có cường giả dậm chân bước vào ngục giam Phù Không.
Bọn họ vừa vào trong lập tức nhìn thấy Vương Khả ôm Hắc Liên Thánh Sứ.
Thỏ Vương trừng mắt kinh ngạc nói:
- Cái này, đây là tình huống gì vậy? Chủ nhân lại thích nam nhân sao? Còn ôm Hắc Liên Thánh Sứ nữa à? Ta vẫn còn say chưa tỉnh sao?
Vương Khả nhanh chóng buông Long Ngọc ra.
Đồng thời hắn cũng không để ý đến ánh mắt của những người khác, nhảy vào cái hố lớn vừa mới phong ấn Ác Hoàng lúc nãy.
Phù Không Thạch ở bên ngoài không thể lấy, trong hầm này, không có người nhìn thấy! Hắn có thể lấy được chút ít, đương nhiên cũng không thể quá mức!
Vương Khả lại lấy khoảng chừng chín ngàn cân rồi mới thu tay lại.
Không thu tay cũng không được, nếu như lại lay tiếp, chắc chắn sẽ bị bại lộ, hố to đã lõm xuống một mảng lớn rồi.
Tổng cộng Vương Khả lấy được mười ngàn cân Phù Không Thạch, Vương Khả mới hài lòng nhảy ra khỏi hố lớn.