Bất Diệt Thần Vương

Chương 1446: Ta không có thiên phú




Ma Thập Tam trầm giọng nói:

- Chém đi đi, giết ta đi!

Vương Khả nhìn chằm chằm Ma Thập Tam, trong mắt ngưng đọng, một luồng sát khí xuất hiện ngưng tụ, chỉ trong một thoáng, tinh thần Vương Khả tập trung đến mức trước nay chưa từng có, giống như trong nháy mắt đã phân tích ra một trăm sáu mươi hai yếu điểm trên người Ma Thập Tam. Những yếu điểm này, chỉ cần chém xuống là có thể lấy đi tính mạng của Ma Thập Tam.

Ra tay đi!

Vương Khả giơ đao, lập tức muốn chém xuống những chỗ yếu hại này..

Thế nhưng sau một khắc, sắc mặt Vương Khả lại biến đổi, không đúng, không đúng!

Ma Thập Tam là ma! Ta không phải tà ma nha! Ta chém chết Ma Thập Tam, sẽ có công đức diệt ma! Mẹ nó, mặc dù ta đang cấp bách thiếu công đức, nhưng trong lúc này cũng không thể xuất hiện công đức diệt, công đức này mà xuất hiện, không phải ta sẽ bị lộ tẩy hay sao? Một đám lão đại tà ma đang chằm chằm vào ta, nếu như phát hiện ta là người của chính đạo, vậy chẳng phải ta sẽ ngồm củ tỏi à?

Sao ta có thể giết Ma Thập Tam được đây? Ta mà hạ một đao xuống thì người chết chính là ta đó!

Ma Thập Tam lạnh giọng quát:

- Ta không có bất cứ phòng ngự gì, ra tay đi!

Vương Khả biến sắc, giờ phút này, đao ở trong tay hắn, không thể không vung, hay là hắn tạm thời giả bộ đau bụng, liệu có bị Hoàng Thiên Phong đánh chết hay không?

Nhưng hắn không thể giết Ma Thập Tam, hắn mà giết thì hắn chắc chắn cũng phải chết!

Không thể giết, ra tay!

Vương Khả nhìn một trăm sáu mươi hai yếu điểm trên người Ma Thập Tam, một đao đâm tới, Vương Khả cực kỳ chuẩn xác tránh đi một trăm sáu mươi hai chỗ yếu hại kia, đâm vào một chỗ không phải yếu điểm trên người Ma Thập Tam.

- Hự Một đao đâm vào eo Ma Thập Tam.

Lúc đầu mặt mũi Ma Thập Tam vẫn rất bình tĩnh sau khi bị một đao kia đâm trúng, bỗng nhiên lại chuyển sang nhăn nhó, vặn vẹo, bên trong còn ẩn ẩn vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Ma Thập Tam che lại vị trí eo, thống khổ co quắp lại:

- AI! Ngươi, ngươi đâm vào thận của ta làm cái gì?

Mẹ nó, ngươi một đao giết chết ta không được hay sao? Đâm vào thận ta làm gì? Như vậy ta lại chết không được, đau quái!

Vương Khả lập tức yếu thế, nói:

- Xin, xin lỗi, ta không có thiên phú!

Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:

- Vương Khả, hắn không có bất cứ phòng ngự gì đối với ngươi, sao ngươi lại không giết chết hắn? Ngươi làm ăn kiểu gì vậy?

Vương Khả nhanh chóng giải thích:

- Đao pháp của ta không được tốt lắm!

Mà giờ khắc này, Ác Hoàng ở trên đỉnh núi đột nhiên híp đôi mắt lại:

- Ồ?

Vương Khả lập tức thu đao về:

- Lão Hoàng, chắc là không được rồi, hay là ngươi tới đi, kỹ thuật của ta không được tốt lắm!

Ác Hoàng bất chợt híp mắt, trong mắt giống như đã thấy được thứ mà bà ấy muốn:

- Không, ngươi cứ tiếp tục đi!

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:

- Cái gì?

Ma Thập Tam che eo, từ trên mặt đất chậm rãi bò dậy.

Ma Thập Tam đau đến đổ mồ hôi lạnh đầy trán, lạnh giọng nói:

- Tiếp tục đi, đến đây, đến giết ta đi!

Vẻ mặt Vương Khả đau khổ, nhìn Ma Thập Tam, trong nháy mắt, Vương Khả nhìn thấy toàn thân Ma Thập Tam, chỗ nào cũng là sơ hở, giống như mỗi một chỗ đều là chỗ hiểm, đếm kỹ một lần thì có đến hơn ba trăm chỗ hở đồng dạng tử huyệt.

Vương Khả giương mắt nhìn hơn ba trăm chỗ hở tử huyện kia, cảm giác rằng chỉ cần hắn chém trúng bất kỳ chỗ nào thì Ma Thập Tam đều phải chết không thể nghi ngờ.

Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt, trong tay nắm lấy trường đao, một lần nữa đâm lệch khỏi chỗ hở tử huyệt.

Ánh mắt Vương Khả lộ vẻ khẩn trương:

- Ngươi, ngươi tuyệt đối đừng có chết đó!

- Hự - AI Ma Thập Tam một lần nữa cất tiếng hét thảm, bỗng nhiên ngã xuống, cuộn người co rúm trên mặt đất.

Ma Thập Tam thống khổ che eo và bàng quang, vẻ mặt phẫn hận nhìn về phía Vương Khả:

- Ngươi, ngươi, ngươi, toàn thân ta nhiều tử huyệt như vậy, ngươi, ngươi mắc gì lại đâm vào bàng quang của ta? Mắt ngươi mù à? Giết người cũng không biết giết sao? Phụt!

Mẹ nó chứ, tên này mù thật sao? Hắn là muốn giết ta hay là muốn tra tấn ta vậy? Vì sao thần thông của hắn ta lại vô dụng với Vương Khả? Ngay cả Hoàng Thiên Phong vừa rồi còn bị trúng chiêu, sao đối với Vương Khả thì lại thất bại? Vì sao chứ?

Vương Khả cười khổ, nói:

- Thật xin lỗi, ta đã nói rồi, ta không có thiên phú! Ngươi phải tin tưởng ta, ta thực sự không có thiên phú, nếu không, coi như kết thúc được chưa?

Vương Khả lại cười khổ, nói:

- Thật xin lỗi, ta nói rồi, ta không có thiên phú! Ngươi phải tin tưởng ta, ta thực sự không có thiên phú, nếu không, coi như xong rồi được không?

Ma Thập Tam bụm lấy bàng quang, mẹ nó, nếu không phải Ác Hoàng đang ở đây thì hắn ta đã sớm làm thịt Vương Khả rồi, mẹ hắn chứ không có thiên phú! Vương Khả này là chuyên môn đến gây họa cho hắn ta à?

Vương Khả đưa đao cho Hoàng Thiên Phong:

- Lão Hoàng, ngươi ra tay đi!

Ma Thập Tam hít thở sâu, ánh mắt cũng mang vẻ mong đợi nhìn về phía Hoàng Thiên Phong, mẹ nó, bị Vương Khả tra tấn như vậy còn không bằng bị Hoàng Thiên Phong giết thoải mái hơn.

Ác Hoàng đột nhiên lên tiếng:

- Không, nhóc con, ngươi tiếp tục đi!

- Cạch!

Hoàng Thiên Phong lại một lần nữa nhét trường đao vào trong tay Vương Khả.

Vương Khả buồn bực nói:

- Lão Hoàng, ngươi đừng lừa ta nữa!

Hoàng Thiên Phong trợn mắt, nói:

- Ngươi không nghe Ác Hoàng nói sao? Tiếp tục giết đi, hiếm khi nào Ác Hoàng lại cao hứng như thế! Nhanh đi!

Vương Khả đen mặt, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Ác Hoàng đang cao hứng hả?

Hoàng Thiên Phong trừng mắt thúc giục:

- Nhanh lên đi!

Vương Khả nắm lấy trường đao, quay đầu nhìn về phía Ma Thập Tam. Ma Thập Tam nhìn thấy Vương Khả đi tới, sắc mặt đột nhiên cứng đở.

Vương Khả nuốt nước bọt:

- Tiền bối, lúc trước ngươi đã đồng ý rồi, không được ghi hận ta đó!

Ma Thập Tam lập tức đỏ mắt, quát:

- Nhanh, nhanh lên, giết ta đi, chặt đầu ta đi, giết ta!

Vương Khả cầm trường đao, nhìn chằm chằm Ma Thập Tam.

Lần này, trong mắt Vương Khả, tử huyệt sơ hở trên toàn thân Ma Thập Tam càng nhiều, hình như có hơn sáu trăm chỗ, phần đầu lại càng dày đặc, giống như chỉ cần tùy tiện từ một góc nào đó chém tới, Ma Thập Tam đồng dạng đều sẽ chết.

Chỉ cần chém xuống thôi là Ma Thập Tam sẽ chết sao?