Trong lòng Hoàng Thiên Phong lập tức cảm nhận được áp lực to lớn. Quay đầu nhìn Ma Thập Tam, trong mắt xuất hiện một hồi lo lắng bất an.
Hoàng Thiên Phong một lần nữa chém xuống một đao:
- Ngọc Tán Trảm!
- Rầm!
Trong hư không xuất hiện mấy vạn đao cương, nháy mắt bay thẳng đến chỗ Ma Thập Tam.
Ma Thập Tam vẫn không chống cự, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên Phong, không hề nhúc nhích.
- Âm, âm!
Vạn đao chém xuống, trong nháy mắt, Ma Thập Tam phút chốc võ thành thịt nát. Hoàng Thiên Phong vẫn còn chưa vừa lòng, đưa tay đẩy ra một chưởng hừng hừng lửa lớn.
- Bùm!
Giống như không chỉ muốn giết chết Ma Thập Tam mà còn muốn nháy mắt đốt cháy hắn ta thành tro.
Vẻ mặt Hoàng Thiên Phong chờ mong nhìn Ma Thập Tam bị thiêu đốt tàn phá gần như không còn lại gì.
Vào lúc này, tro tàn phiêu khởi, ngưng tụ lại hóa thành một đám sương mù, sau đó ngưng tụ thành hình người, khôi phục lại dáng vẻ trước kia của Ma Thập Tam Hoàng Thiên Phong lại giật mình thốt lên:
- Không, không có khả năng, mặt của ngươi chỉ trắng bệch, sao ngươi lại không có chuyện gì được? Làm sao có thể như vậy được!
Ma Thập Tam trịnh trọng nói:
- Lần thứ hai! Ngươi còn bốn lần cơ hội!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt, ngạc nhiên không thể tin nổi việc vừa xảy ra, quát:
- Không, không, vì sao lại là cái dạng này? Rõ ràng ta đã giết ngươi rồi mà, rõ ràng ta đã khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn, sao ngươi có thể phục sinh được? Vì sao? Ma Thập Tam, rốt cuộc cái thần thông này của ngươi là gì?
Trên đỉnh núi, sắc mặt của Ác Hoàng vô cùng khó coi.
Vương Khả tò mò, giúp Hoàng Thiên Phong phân tích:
- Lão Hoàng, có phải ngươi trúng huyễn thuật rồi không? Con người làm sao có thể giết không chết? Có phải vừa rồi hắn ta đã thôi miên tất cả chúng ta, để cho chúng ta đều tưởng rằng hắn ta bị giết, kỳ thật hắn ta lại không hề hấn gì?
Hoàng Thiên Phong lập tức đưa đao ra:
- Vương Khả, ngươi không tin ta sao? Vậy thì ngươi tới giết đi!
Sắc mặt Vương Khả cương cứng, mẹ nó, ta giúp ngươi bày mưu tính kế, ngươi lại đấy ta ra làm bia đỡ đạn cho ngươi à? Ngươi còn là con người sao?
Vương Khả lập tức lắc đầu:
- Không, không, ta chỉ tùy tiện nói một chút, ngươi cứ coi như vừa rồi ta chưa nói gì đi!
Hoàng Thiên Phong nhanh chóng nói:
- Kêu ngươi đến thì ngươi đến đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì? Lần này ngươi có công nghĩ cách cứu viện Ác Hoàng, có công lớn, tất nhiên ngươi có tư cách ra tay, tới đi, ngươi ra tay!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Lão Hoàng, ngươi đừng lừa ta, ta và ngươi không thù không oán, ngươi đừng kéo thù hận cho ta! Ta chưa từng đắc tội với vị Ma Thập Tam này, ngươi để cho ta ra tay thì không phải khiến cho một vị lão đại Võ Thần Cảnh nhớ thương ta sao? Ngươi đúng là quá không có nghĩa khí rồi!
Ác Hoàng ở bên cạnh liếc mắt nhìn Vương Khả:
- Hôm nay các ngươi thả ta thoát khỏi phong ấn, đã đắc tội với Ma Thập Tam rồi!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Ác Hoàng, Ma Thập Tam không phải thuộc hạ dưới quyền của ngài sao? Ta cứu ngài sao lại đắc tội với hắn được?
Ác Hoàng híp mắt, lạnh lùng nói:
- Thuộc hạ của ta sao? Ha ha, nhưng trẫm cũng không có cái vinh hạnh này!
Sắc mặt Vương Khả căng cứng, tình huống gì thế này? Quan hệ quân thần ở Đại Ác Hoàng Triều hỗn loạn vậy sao? Một tên Ma Thần lại còn không phải là thuộc hạ của Ác Hoàng à? Đâu có giống như vậy chứ?
Ma Thập Tam cách đó không xa cung kính nói:
- Ác Hoàng, thần vẫn luôn là thần tử của ngài, thần đã từng nói sẽ phụ tá cho ngài thống nhất Trung Thần Châu thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời!
Ác Hoàng cười lạnh:
- HừI Hiển nhiên, Ác Hoàng không hề tin tưởng tên Ma Thập Tam này.
Hoàng Thiên Phong thúc giục nói:
- Vương Khả, đến đây, không phải mới vừa rồi ngươi nói ta bị thôi miên sao? Ngươi tới thử xem!
Sắc mặt Vương Khả nhanh chóng cứng lại:
- Ta? Ta không được, ta chỉ chém gió mà thôi, ngươi đừng tưởng là thật!
Quan hệ của các ngươi càng nhìn càng không hiểu nổi, mẹ nó, ta không có bệnh, sao phải tham gia tranh phong với các ngươi? Ta chỉ là một Nguyên Anh nho nhỏ mà thôi, lão đại các ngươi tranh đấu, có thể đừng xách ta lên không?
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:
- Kêu ngươi đến thì ngươi đến đi, nói lời vô dụng này làm gì?
Ma Thập Tam cũng khinh thường nhìn về phía Vương Khả:
- Yên tâm, ngươi giết ta, ta sẽ không ghi hận ngươi!
Vương Khả lập tức từ chối, nói:
- Ta không làm được đâu, đừng để ta giết!
- Hây!
Hoàng Thiên Phong vung tay lên, một trận gió lớn lập tức kéo Vương Khả xuống khu vực gần đó, sau đó lại nhét một thanh trường đao vào trong tay Vương Khả.
Hoàng Thiên Phong vỗ vỗ bả vai Vương Khả:
- Vương Khả, hai đao vừa rồi ta đã để cho Ác Hoàng thất vọng rồi, đao thứ ba này giao cho ngươi, ta và Ác Hoàng đều coi trọng ngươi!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ nhìn về phía Hoàng Thiên Phong, Vương Khả hiểu rõ, mệnh lệnh của Ác Hoàng, ngươi làm không có hiệu quả nên sợ Ác Hoàng ghét bỏ, mẹ nó, lại còn kéo ta tới cõng nồi à? Ngươi, ngươi có còn là con người nữa không?
Ma Thập Tam lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả:
- Ra tay đi, còn bốn lần cơ hội!
Hoàng Thiên Phong bất thình lình đẩy Vương Khả về phía Ma Thập Tam:
- ĐI Vương Khả nắm lấy trường đao, vẻ mặt xoắn xuýt.
Ma Thập Tam trầm giọng, nhìn Vương Khả:
- Yên tâm, ta sẽ không ghi thù đâu, ta cũng sẽ không phòng ngự, cũng không phản kháng, cứ dùng toàn lực giết ta! Tới đi!
Vương Khả yên lặng, ta phải làm sao bây giờ? Ta không có ý định đến đây mà? Mẹ nó, ta chỉ đến ăn dưa quần chúng thôi, các ngươi lại để cho ta làm đao phủ gì đó sao? Cái này chỉ cần chém không tốt, Ác Hoàng sẽ ghét bỏ ta, thời gian sắp tới của ta không phải sẽ hỏng bét sao?
Ác Hoàng ở trên núi Phù Không trầm giọng nói:
- Ra tay đi!
Vương Khả nhìn Long Ngọc ở cách đó không xa, Long Ngọc vẫn đang ngụy trang thành Hắc Liên Thánh Sứ, nếu như ta không ra tay nữa, liệu có phải bọn họ sẽ bức Long Ngọc ra tay hay không?
Long Ngọc vừa động thủ, không phải thân phận Hắc Liên Thánh Sứ của nàng sẽ bị lộ ra à, phải làm sao bây giờ?
Thôi, vì để cho Long Ngọc không bại lộ thân phận, chỉ có thể để ta tới ra tay.
Vương Khả hít thở sâu, đi đến trước mặt Ma Thập Tam.