Nhưng mà Vương Khả không dám! Hắn muốn giết bản thân hắn sao, chỉ cần để lộ ra hắn là người của chính đạo thì người chết chính là hắn đó!
Vương Khả trợn to mắt, nhìn vào đầu Ma Thập Tam, tìm được khe hở giữa các tử huyệt, hắn giơ tay chém xuống, rất nhanh đã chém tới.
Trong mắt Ma Thập Tam lóe lên vẻ chờ mong giải thoát:
- Đến đi!
- Bụp bụp bụp!
Trường đao của Vương Khả xet qua đầu của Ma Thập Tam.
Ma Thập Tam đột nhiên bụm lấy mắt phải và cái mũi, đau đớn hét thảm:
- AI Hoàng Thiên Phong trừng mắt hét lên:
- Vương Khả, không phải kêu ngươi giết Ma Thập Tam sao? Đao của ngươi đi một vòng quanh con mắt, rồi lại đảo một vòng quanh cái mũi của Ma Thập Tam làm cái gì? Ngươi đang luyện tập chạm trổ sao? Ngươi nhìn đi, con mắt phải, còn cái mũi của hắn ta đều đã bị ngươi khoét xuống rồi, đến cùng ngươi đang làm gì vậy?
Ma Thập Tam che cái mũi rớt xuống, gầm to:
- Oắt con, ngươi tự tìm cái chết!
Giờ phút này, toàn thân Ma Thập Tam đổ đầy mồ hôi, thống khổ không thôi.
Vẻ mặt của Vương Khả đắng chát, hắn cũng không còn cách nào khác, trên mặt Ma Thập Tam chỉ có một vòng này là không có tử huyệt!
Giọng nói của Ác Hoàng đột nhiên truyền đến:
- Ma Thập Tam, thân thể của ngươi đã tiếp nhận hao tổn to lớn chưa?
Ma Thập Tam bỗng nhiên biến sắc, giống như bí mật của hắn ta đã bị phát hiện.
Ác Hoàng trầm giọng, nói:
- A, ha ha ha, cho đến bây giờ, Thiên Ma vẫn là vô tướng vô hình, không có bất kì sơ hở nào, thân thể bất diệt! Giết không chết, hủy bất diệt! Thì ra, ngươi cũng có điểm yếu!
Ma Thập Tam biến sắc, khuôn mặt đầy máu bất chợt trở nên dữ tợn, lao thẳng đến chỗ Vương Khả.
Ác Hoàng trừng mắt:
- Làm càn!
- Ẩm!
Phía trên mặt đất, trong nháy mắt trồi lên một cái gai, phút chốc đâm xuyên qua người Ma Thập Tam, chết ngay tại chỗ.
Thi thể Ma Thập Tam lập tức hóa thành một đám sương mù đen, sương mù tụ lại thành một khối, từ từ ngưng tụ ra thân hình của Ma Thập Tam.
Ma Thập Tam lại sống lại.
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:
- Ma Thập Tam, vừa rồi ngươi muốn giết Vương Khả sao?
Ác Hoàng vung tay lên, Vương Khả lập tức bị một ngọn gió lớn cuốn lên đỉnh núi, đứng ở kế bên Ác Hoàng.
Giọng nói Ác Hoàng rất lạnh lùng:
- Tiểu tử này phát hiện ra bí mật của ngươi nên ngươi muốn giết người diệt khẩu à?
Vương Khả trừng mắt, buồn bục nói:
- Ma Thập Tam, ngươi không có đạo đức võ đạo, đã nói không ghi hận ta vậy mà mới vừa nãy lại muốn giết ta sao?
Ta hiện tại không thể chịu được một chút thương tốn nào, vừa rồi thật nguy hiểm.
Ma Thập Tam trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, giờ phút này có Ác Hoàng ở bên cạnh bảo hộ, bản thân hắn ta muốn giết Vương Khả, e là không dễ dàng.
Ma Thập Tam buồn bực nói:
- Ác Hoàng, vừa rồi là lần chết thứ ba của ta, ngài còn ba cơ hội nữa!
Hoàng Thiên Phong kinh ngạc, nói:
- Ồ? Ma Thập Tam, sao ta lại có cảm giác ngươi giống như đã lùn đi một khúc vậy?
Ánh mắt Ác Hoàng sáng lên:
- Lùn đi một chút rồi chia đều ra à? Thân thể của ngươi rút nhỏ lại, đúng là lần này ngươi mới thật sự chịu hao tổn nhiều!
Ma Thập Tam cúi đầu nói:
- Ác Hoàng ra tay đương nhiên bất phàm, bị Ác Hoàng giết chết, tất nhiên thần hao tổn nhiều hơn ban nãy!
Ác Hoàng hít một hơi sâu:
- Không, hao tổn của ngươi không phải do trẫm, nguyên nhân là đo tiểu tử ban nãy!
Ác Hoàng quay đầu lại nhìn Vương Khả.
Ác Hoàng trầm giọng:
- Tiểu tử? Vừa rồi ngươi đã làm như thế nào?
Vương Khả cung kính hành lễ:
- Tiểu tử gọi là Vương Khả, Ác Hoàng cứ gọi ta là Vương Khả được rồi, chuyện này, Ma Thập Tam nói không giữ lời, muốn tìm ta trả đũa, kính xin Ác Hoàng làm chủ cho ta!
Ma Thập Tam ở bên dưới hung tợn nhìn về phía Vương Khả.
Ác Hoàng trầm giọng:
- Là ngươi phát hiện ra bí mật của hắn ta nên hắn ta mới giết ngươi để diệt khẩu, ngươi nói ra bí mật thì sẽ không sao rồi! Nói đi! Vì sao vừa nãy ngươi có thể làm cho Ma Thập Tam thống khổ như vậy, khiến hắn ta hao tổn lớn như thế? Vì sao cách ngươi giết hắn ta không giống với Hoàng Thiên Phong?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- ÀI Vừa rồi Vương Khả không có giết hắn ta, cái này muốn hắn phải nói sao đây?
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:
- Vương Khả, Ác Hoàng hỏi ngươi cái gì thì ngươi cứ trả lời cái đó đi!
Vương Khả nuốt nước bọt, nói:
- Ta có thể nói, nhưng mà, xin Ác Hoàng không trách phạt!
Ác Hoàng trầm giọng:
- Tha cho ngươi vô tội!
Vương Khả giải thích:
- Là lúc nãy các ngài để cho ta đi giết Ma Thập Tam, nhưng mà, Lão Hoàng cũng biết, Vương Khả ta là người yêu thích hòa bình, làm sao có thể giết người ở đây? Mặc dù giết người không phạm pháp nhưng ta lại không xuống tay được!
Hoàng Thiên Phong đen mặt nhìn về phía Vương Khả, mẹ kiếp, lúc này ngươi có thể đừng khoác lác được không? Ngươi mà yêu hòa bình sao? Ta đến Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm tư liệu của ngươi, mỗi lần ngươi đến chỗ nào, không phải đều tranh ngươi chết ta sống, cỏ cây trụi lũi đó sao?
Vương Khả lại giải thích:
- Nhưng mà, vừa rồi lúc ta nhìn thấy Ma Thập Tam, lần thứ nhất ta phát hiện trên người hắn có hơn một trăm điểm sơ hở, ta cũng không biết làm sao ta phát hiện được những sơ hở này, giống như có ngươi ám chỉ ở trong đầu cho ta vậy, chỉ cần chém ở chỗ đó thì hắn ta sẽ chết! Ác Hoàng ngài cũng biết cách làm người của ta, ta không muốn giết người, cho nên ta đã tránh hơn một trăm chỗ sơ hở này, nghĩ muốn cho hắn ta một cơ hội sửa đổi, làm lại cuộc đời, một đao đâm tới, kết quả lại đâm vào thận của hắn ta!
Ác Hoàng híp mắt nói:
- Hơn một trăm điểm sơ hỡ sao?
Vương Khả lại giải thích:
- Đúng, chính xác mà nói thì là một trăm sáu mươi hai chỗ, chỉ sợ Ác Hoàng ngài không biết đó thôi, bản thân ta là thương nhân nhỏ, đặc biệt nhạy cảm với những con số! Sẽ không tính sail Nét mặt Ma Thập Tam ở bên dưới cứng đờ, mẹ nó, Vương Khả này bệnh thần kinh à, hắn ta bán cho hắn sơ hở, vậy mà hắn lại cố ý không chém sao?
Vương Khả lại nói:
- Lần thứ hai, những điểm sơ hở trên người Ma Thập Tam ngày càng nhiều, có ba trăm hai mươi bốn chỗ, hơn nữa, cũng chẳng biết tại sao, trong đầu ta lại không kiềm chế được mà xuất hiện một từ “tử huyệt”, từng cái tử huyệt như muốn nói với ta, đến đi, chém nó đi, dù sao cũng còn nhiều thời gian mà!