- Dừng lại!
Một tiếng nói lớn truyền đến, quát tất cả mọi người.
Tất cả cường giả ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Vương Khả đang đứng giữa không trung ở trên núi, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Một tướng sĩ La Quân lạnh lùng nói:
- Vương Khả đó à? Ngươi còn dám về ngục giam Phù Không sao?
Ngươi muốn chết à?
- Là Vương Khả sao? Sao hắn lại ở nơi này?
- A, sao đám lính canh ngục, cai ngục, tù nhân đầu ngất xỉu? Còn có cả Thỏ Vương và một đám Thỏ yêu nữa à? Chuyện này là thế nào?
- Rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Kiếm quang vừa nãy đâu?
- Bắt Vương Khả xuống trước, thẩm vấn thật kĩ càng!
Một đám cường giả muốn nhào về phía Vương Khả.
Vương Khả trợn mắt nói:
- Mắt các ngươi bị mù hết sao? Không thấy được ta và Hắc Liên Thánh Sứ đang làm việc ở trong này à?
Một ít cường giả đang bay lên trời lập tức nhìn thấy hình ảnh trên núi, mặc dù không hiểu cái phong ấn Tiên Nhân Băng kia là gì chuyện gì xảy ra nhưng Hắc Liên Thánh Sứ đang đeo mặt nạ quỷ thì vẫn có thể nhìn rõ.
Đám người muốn xông lên phía trước kia lập tức hoàn toàn thay đổi sắc mặt, cả người lẫn bước chân đều dừng lại.
Hắc Liên Thánh Sứ kia rõ ràng chính là một sát tinh, một lời không vừa ý thì sẽ diệt tộc, mặc dù bản thân là một thành viên của La Quân nhưng chẳng lẽ hắn ta đã quên hình ảnh hôm đó, một mình Hắc Liên Thánh Sứ đồ sát La Quân đó sao? Còn nữa, kém chút nữa Hắc Liên Thánh Sứ còn giết luôn Hồng Liên Thánh Sứ nữa kìa!
Một đám cường giả bị lo lắng bất an một hồi.
Một tên cường giả thấp giọng nói:
- Không biết Hắc Liên Thánh Sứ giá lâm, xin hỏi cần làm chuyện gì!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Liên quan gì đến ngươi? Ngươi là cái thá gì, có tư cách hỏi sao?
Tên cường giả kia trợn tròn mắt:
- Ngươi...
Lại thêm một tên cường giả trừng mắt nói:
- Vương Khả, ngươi nhìn cho rõ đi, nơi này là đảo Hồng Liên Thánh Sứ, là địa bàn của Hồng Liên Thánh Sứ, cho dù ngươi và Hắc Liên Thánh Sứ có đến đây cũng không thể làm càn như vậy, ngươi muốn Hồng Liên Thánh Sứ giết chết ngươi sao?
Vương Khả trợn mắt nói:
- Hồng Liên Thánh Sứ ấy hả? Ây, bên kia kìa, các ngươi không thấy sao? Nguyên đám các ngươi mù cả rồi à? Hồng Liên Thánh Sứ đang ở đây, sao còn không mau qua bái kiến một chút đi?
Đám cường giả kia biến sắc, Hồng Liên Thánh Sứ ở đây sao?
Bọn họ lập tức nhìn theo hướng mà Vương Khả chỉ.
Trên mặt đất là một cái hố cực lớn, tựa như đâm thẳng vào sâu trong lòng đất, mà bên cạnh lại có hai nửa thi thể ngược nhau trong vũng máu, không thấy rõ dung mạo.
Đám cường giả kia biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía Vương Khả, tên Vương Khả này chỉ vào cỗ thi thể đó nói cái gì vậy? Có phải hắn nói đây là Hồng Liên Thánh Sứ không, hắn muốn tự tìm cái chết à?
Vào lúc này, con ngươi một cường giả đột nhiên co rút lại, lập tức đi lên.
- Ẩm!
Tên cường giả kia vung tay lên, sử dụng pháp thuật nhấc hai nửa thi thể còn đầy vết máu lên chắp vá lại, lập tức, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
- Chủ, chủ thượng?
- Là... là Hồng Liên Thánh Sứ sao?
- Chuyện này... chuyện này không có khả năng, không có khả năng!
- Hồng Liên Thánh Sứ chết rồi sao? Làm sao có thể? Đây không phải là thật, cái này nhất định là giả rồi!
Tất cả cường giả lập tức rùng mình, cả đám hoảng sợ xem xét cỗ thi thể kia, đồng thời không ngừng tiến lên kiểm tra.
Vương Khả trừng mắt, quát mắng khiển trách:
- Hừ, cũng là do cái nguyên thần A Tu La vừa rồi đã băng tán, nếu không cũng không khiến các ngươi mắt mù, đến bây giờ mới nhận ra! Kia là Hồng Liên Thánh Sứ, các ngươi không nhận ra sao? Vừa rồi một đạo kiếm quang chém xuống, chém chết Hồng Liên Thánh Sứ, chẳng lẽ các ngươi không thấy được đạo kiếm quang xông thẳng lên trời kia sao?
Da đầu đám cường giả bỗng dưng tê dại, nhìn về phía Vương Khả.
Vương Khả nhìn về phía cái xác kia bắt đầu lên tiếng quát tháo:
- Cả đám lại còn giả vở giả vịt gọi nữa, muốn tới nữa không? Lại tới nữa đi? Hừ, Hồng Liên Thánh Sứ không biết tốt xấu, muốn ám sát Hắc Liên Thánh Sứ, lần trước Hồng Liên Thánh Sứ nể mặt mũi Bạch Liên Thánh Sứ nên đã buông tha cho hắn ta một lần, hắn ta còn không biết điều muốn lấy lại danh dự, đấy không phải muốn chết sao? Hắn ta là cái thá gì chứ, đám nhục nhã lão đại nhà ta à? Lão đại Hắc Liên Thánh Sứ của ta chỉ dùng một chiêu, một chiêu đã có thể miểu sát hắn ta! Thứ không biết sống chết, xi Trong nháy mắt, tất cả cường giả đều giật mình, nhìn về phía, Long Ngọc ở bên cạnh Vương Khả cách đó không xa.
Là Hắc Liên Thánh Sứ phát ra kiếm quang vừa rồi sao? Một kiếm trảm Hồng Liên Thánh Sứ?
Vương Khả lấy ra một cuốn sách nhỏ, nhìn về đám cường giả khí thế hung hăng dưới núi.:
- Ai không phục, muốn báo thù cho Hồng Liên Thánh Sứ, muồn toàn tộc bị diệt sạch, đứng ra! Để ta đăng kí tên cho các ngươi, Hắc Liên Thánh Sứ chắc chắn sẽ làm cho các ngươi hài lòng, để phòng không sót tên của ai đó, ta sẽ ghi lại trong cuốn sổ này, không sót một ai, nào, ai muốn lên núi thì tới báo tục danh cho ta! Ai tới trước nào? Ai muốn?
Đám cường giả im lặng.
Báo ra tên húy xong rồi chờ Hắc Liên Thánh Sứ tới diệt sạch cả nhà à? Mẹ nó, bọn họ cũng không mắc bệnh tâm thần, bây giờ cái chết của Hồng Liên Thánh Sứ còn đang sở sờ ra đó, bọn họ còn sính cái gì nữa?
Mặt mày Vương Khả hung dữ, đe dọa:
- Không chịu báo danh có phải không? Không chịu báo danh còn không mau bảo vệ cửa lớn của ngục giam Phù Không cho ta, nếu như còn có người đến quấy rầy Hắc Liên Thánh Sứ nữa, các ngươi một tên cũng đừng nghĩ sẽ sống được!
Sắc mặt đám cường giả cứng đờ, ý của ngươi nghĩa là bọn ta còn phải làm bảo tiêu cho ngươi sao?
Vương Khả trừng mắt, mắng:
- Thất thần ra đó làm gì? Còn không mau đi đi! Các ngươi muốn chết à?
Ác Thần Đô, hoàng cung!
Trận đại chiến trên bầu trời hoàng cung diễn ra ngày càng ác liệt! Càng ngày càng có nhiều tuyệt thế cường giả gia nhập chiến đoàn!
- Ma Thần Hoàng Thiên Phong, ngươi bị thân kinh à? Vu khống Ác Hoàng, ngươi muốn tạo phản sao?