Vương Khả hận chết Hồng Liên Thánh Sứ! Chẳng qua, đang trong lúc nguy cấp, Vương Khả không thể nào chân chừ được, nếu như hắn còn không xuất kiếm, Long Ngọc sẽ bị thiên đao vạn quả, nếu như không xuất kiếm thì hắn có còn là nam nhân nữa sao?
Cùng lắm thì tiếp tục chậm rãi tích lại thôi, mẹ nó, không có cách nào, đành phải từ từ tích công đức lại thôi!
Đột nhiên Vương Khả biến sắc, sợ hãi nhìn về phía thi thể của Hồng Liên Thánh Sứ:
- Ách, không đúng, ta vừa mới diệt ma, tại sao lại không có công đức diệt ma nhỉ? Hồng Liên Thánh Sứ không phải là tuyệt thế ma đầu sao? Không phải nên cấp cho ta thật nhiều công đức diệt ma sao? Tại sao, tại sao ngay cả một chút xíu cũng không có? Chẳng lẽ hắn ta chưa chết à?
Sau khi Vương Khả kiểm tra một hồi, xác nhận là Hồng Liên Thánh Sứ đã chết hẳn, hắn mới hết sức kinh ngạc. Vì sao lại thành ra như vậy? Xảy ra vấn đề ở chỗ nào rồi à?
Hắn dùng tay khẽ hút, rút hết máu tươi của Hồng Liên Thánh Sứ ra, để vào hộp ngọc, chuẩn bị đem về nghiên cứu.
Trong lòng Vương Khả tràn đầy nghi hoặc, nhưng hiện tại hắn vẫn nên quan tâm đến tình huống của Long Ngọc nhiều hơn.
Vương Khả quay đầu, bước đến chỗ Long Ngọc:
- Long Ngọc, nàng sao rồi? Vừa rồi có làm nàng bị thương gì không?
Long Ngọc được Vương Khả đỡ lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Khả:
- Huynh, một kiếm vừa rồi của huynh...
Vương Khả lập tức nói:
- Ôi chao, cái đó là bí mật tổ truyền của ta, Vương gia tổ truyền, không được phép truyền ra bên ngoài! Bây giờ ta không thể nói cho nàng biết được, sau này khi ta cưới nàng, rước nàng về nhà chồng, sinh con xong sẽ nói cặn kẽ cho nàng.
Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm bị Long Ngọc nhìn thấy rồi sao?
Nói sao đây? Đương nhiên là không thể nói được, chờ đến khi nàng vào cửa hắn sẽ nói cho nàng biết!
Long Ngọc nghe Vương Khả nói vậy, hơi đỏ mặt:
- Ai muốn gả cho huynh chứ! Ai muốn sinh con với huynh hả?
Vương Khả lập tức thúc giục:
- Chỉ là một chiêu này của ta, cách một thời gian rất lâu mới có thể dùng một lần, trong thời gian ngắn ta không có cách nào dùng tiếp! Nhanh, nhanh, nhanh, động tĩnh vừa rồi quá lớn, chúng ta tiếp tục đi cứu Ác Hoàng đi, sắp không còn kịp nữa rồi!
Long Ngọc được Vương Khả đỡ lên, ôm nàng bay về phía đỉnh núi Phù Không. Giờ phút này ánh mắt nàng nhìn vào Vương Khả, có chút thay đổi, vừa lạ lãm lại vừa có chút cảm động.
Long Ngọc ôn nhu hỏi:
- Một kiếm vừa rồi, có phải hao tốn rất nhiều sức lực của huynh đúng không?
Vương Khả vô thức cười khổ:
- Đúng vậy, ta đã tích trữ thời gian rất lâu, lúc nào cũng sống trong sợ hãi, lúc nào cũng có khả năng không được nhìn thấy mặt trời lần nữa!
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt Vương Khả lập tức nghiêm nghị trở lại:
- Đương nhiên, vì nàng, mọi thứ đều là xứng đáng!
Long Ngọc dựa đầu vào ngực Vương Khả, cũng chẳng biết tại sao, chỉ có ở bên Vương Khả, tâm tình nàng mới có thể thả lỏng như thế, trong lòng mới có thể cảm thấy yên ổn như thế.
Long Ngọc tựa đầu tới khiến cho Vương Khả tâm hoa nộ phóng, mặc dù phải cẩu thả một đoạn thời gian, nhưng thái độ của Long Ngọc đã nói rõ rằng mọi thứ đều xứng đáng.
Long Ngọc cười khổ, nói:
- Truyền thuyết trước đó, chém Long Hoàng, là bị huynh chiếm lợi ích, hóa ra thật sự là do huynh chém sao? Ta hiểu lầm huynh rồi!
Vương Khả cười nhạt, nói:
- Ách, không có gì, việc này ta có để cập với nàng cũng không tốt cho lắm, dù sao nghe nói Long Hoàng là sư tôn của Ma Tôn, là sư gia gia của nàng, không, là sư nãi nãi của nàng, ta chém bà ấy, cuối cùng...
Long Ngọc lắc đầu:
- Không, Long Hoàng không có quan hệ với ta, Long Hoàng và Ma Tôn cũng không có quan hệ gì với nhau, Ma Tôn hận Long Hoàng, huynh không cần để ý!
Vương Khả gật đầu một cái:
- Vậy sao? Vậy thì tốt rồi!
Hai ngươi bay lên đến đỉnh núi!
Đại La Kim Bát bỗng nhiên kích động kêu lên:
- Lão đại, Xá Lợi Tử bị ta khuyên động lòng rồi, đang đến gần ta từng chút từng chút một đó, lão đại, ta làm được rồi, ngài thu nhận ta đi được không?
Vương Khả nhìn về phía phong ấn Tiên Nhân Băng, quả nhiên Thất Thải Xá Lợi Tử bên trong giống như đang dần dần tiến lại gần.
Vương Khả trợn mắt:
- Cút đi, Long Ngọc là người ngươi có thể đi theo sao?
Vừa nói, Vương Khả vừa để Long Ngọc xuống.
Vương Khả lập tức lo lắng, nói:
- Long Ngọc, đeo mặt nạ lên lại trước đi, động tĩnh vừa nãy quá lớn, không chừng sẽ có người xông tới, nàng tiếp tục giả dạng Ma Tôn có thể hù dọa, lừa gạt những tên trộm một chút!
Long Ngọc gật đầu:
- Được!
Đại La Kim Bát không phục, nói:
- Vương Khả, ngươi dựa vào đâu mà không cho ta đi theo lão đại?
Ta ở chỗ này ra sức như vậy!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Ngươi còn mặt mũi hỏi sao, ngươi là giống đực, làm sao có thể để cho ngươi ở cùng Long Ngọc được?
Đại La Kim Bát câm nín, bình giấm chua của tên mày cũng thật là lớn.
Đại La Kim Bát nói:
- Ta chỉ là một cái phật bảo, ta cũng không phải người, giống đực, giống cái thì có liên quan gì? Hơn nữa, ta có thể giả giọng nữ được mài!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Đó là nhân yêu, ngươi muốn làm người khác buồn nôn à? Mau làm tiếp!
Mẹ nó, trước kia nó không nói chuyện với Vương Khả là đúng, đây chẳng phải là tiết tấu tức chết phật bảo sao?
^ - Am! Đúng lúc này, cửa lớn của ngục giam Phù Không ầm một tiếng bị xung kích mổ ra..
Long Ngọc trầm giọng nói:
- Có người xông vào à?
Vương Khả nói:
- Không sao, Long Ngọc, nàng và Đại La Kim Bát tiếp tục thu cái Thất thải Xá Lợi Tử này đi, đồng thời phá giải phong ấn, những kẻ kia cứ để cho ta tới!
Long Ngọc nhìn hắn một hồi rồi gật đầu.
Bây giờ, Long Ngọc đeo mặt nạ, đứng ở chỗ Tiên Nhân Băng phong ấn, trong tay có Đại La Kim Bát, từng chút một dẫn dụ Thất Thải Xá Lợi Tử đi ra.
Mà ở dưới núi, một đám La Quân đầu tiên đã xông vào ngục giam Phù Không.
- Xảy ra chuyện gì? Người đâu?
- Sao có nhiều người ngất xỉu như vậy?
- Vừa rồi có một đạo kiếm quang từ trên trời giáng xuống, xảy ra chuyện gì vậy?
- Nhanh, vây xung quanh!
Một đám người xông vào ngục giam Phù Không, các cường giả nghi ngờ lập tức muốn xông vào núi Phù Không.