Long Ngọc cười khổ, thương thế Hồng Liên Thánh Sứ đã khôi phục, hắn làm sao giết được hắn ta đây? Mặc dù trong lòng nàng cảm thấy ngọt ngào nhưng nàng vẫn không hi vọng Vương Khả bị thương tổn.
Hồng Liên Thánh Sứ hung dữ nói:
- Đi đâu? Người nào phải rời đi đây? Các ngươi sao? Buồn cười, chỉ dựa vào các ngươi thì đi như thế nào? Vương Khả, ngươi hại ta thê thảm như vậy, còn khiến ta trở thành trò cười trong thiên hạ, hôm nay ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết đi, đây là đạo lữ của ngươi đúng không? Được, ta sẽ ở trước mặt ngươi, phanh thây xé xác ả ra, cho ngươi trải nghiệm một chút thống khổ rồi mới để cho ngươi chết!
Vương Khả bước tới một bước:
- Là tự ngươi tìm chết!
Hồng Liên Thánh Sứ căn bản không hề để ý tới Vương Khả, vung tay lên:
- Ha ha ha ha ha!
- Râm!
Trong nháy mắt, bốn phía biến thành biển lửa ngập trời, biển lửa lan thẳng đến chỗ Long Ngọc.
- AI Giờ phút này Long Ngọc đang bị trọng thương, làm sao ngăn cản được? Mắt thấy bản thân sắp sửa bị lửa lớn bao trùm.
Hồng Liên Thánh Sứ hung hăng cất giọng cười to:
- Ha ha ha ha ha, Vương Khả, ngươi nhìn thấy không? Ta muốn ngươi...
Thế nhưng, Hồng Liên Thánh Sứ cười đến giữa chừng, mặt mày lập tức biến sắc, trong nháy mắt toàn thân hắn ta dâng lên một loại cảm giác kinh dị, cảm giác được nguy cơ tử vong phút chốc bao phủ lấy toàn thân hắn ta.
Vương Khả quát khẽ:
- Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, trảm!
Một tiếng động thật lớn vang lên, một đạo Thiên Tiệm Kiếm Cương khổng lồ bất thình lình từ trên trời giáng xuống. Mặc dù ngục giam Phù Khôngcó trận phép che giấu tất cả ở bên trong nhưng đối mặt với đạo kiếm cương kinh khủng này, căn bản không hề có tác dụng, bởi vì trong chớp nhoáng này, kim mang từ kiếm cương phát ra chiếu sáng cả bầu trời đêm, ánh sáng bỗng chốc chiếu xuyên toàn bộ đảo Hồng Liên Thánh Sứ. Đồng thời khiến cho vô số cường giả trên đảo Hồng Liên Thánh Sứ kinh sợ không thôi.
Ánh sáng từ kiếm cương phát ra chiếu xuyên qua trận pháp của ngục giam Phù Không rồi biến mất.
Hồng Liên Thánh Sứ giật mình hét lên:
- Không, không, đây là cái gì? Không! A Tu La!
- Ẩm!
Một tiếng vang lớn phát ra, ánh sáng xuyên thủng kia lập tức biến mất, toàn bộ ngục giam Phù Không bị chấn động mạnh một đợt.
Kim quang trên bầu trời cũng dần dần biến mất, ngục giam Phù Không cũng chậm rãi ổn định lại.
Hồng Liên Thánh Sứ vốn còn đang thúc giục biển lửa đã hoàn toàn bị phế bỏ.
Long Ngọc rơi xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, trừng to mắt nhìn về phía Vương Khả.
Chỉ thấy Vương Khả đang ngăn ở trước mặt nàng, trên tay cầm một thanh trường kiếm vàng óng, giống như một vị tuyệt thế anh hùng đang che chắn cho nàng, một kiếm chém Hồng Thánh Sứ ra thành hai khúc. Không đúng, Hồng Liên Thánh Sứ đã thả ra nguyên thần A Tu La của hắn ta ra, nguyên thần A Tu La mạnh mẽ như vậy lại có thể bị chém thành hai nửa.
Cho đến khi chết, Hồng Liên Thánh Sứ cũng không tin được, vì sao hắn ta lại có thể chết trong tay của Vương Khả?
Vương Khả... hắn... Không phải hắn chỉ có cảnh giới nguyên thần hay sao? Không phải hắn chỉ biết khoác lác thôi sao? Vì sao Vương Khả có thể một kiếm chém chết hắn ta? Vì sao?
Có điều Hồng Liên Thánh Sứ lúc này cũng đã trở thành hai khúc thi thể, không cách nào phát ra tiếng cầu xin tha thứ được nữa.
Long Ngọc ở sau lưng Vương Khả khó tin trừng to hai mắt ra nhìn bóng lưng Vương Khả, trên mặt đầy vẻ không tin lẫn không thể tưởng tượng nổi. Một kiếm này là Vương Khả chém xuống sao? Là Vương Khả chém thật sao?
Là Vương Khả chém đúng chứ?
- Bịch! Bịch!
Long Ngọc trơ mắt nhìn hai nửa thi thể của Hồng Liên Thánh Sứ rớt xuống đất, trơ mắt nhìn nguyên thần A Tu La của Hồng Liên Thánh Sứ bị chém làm hai nửa, sống sở sờ tách ra.
Long Ngọc có làm sao cũng không tin nổi, những việc vừa rồi đều là do Vương Khả làm à?
Có điều sự thật ở ngay trước mắt, trong đầu Long Ngọc bỗng nhiên nhớ lại lần trốn về từ chỗ của Hắc Liên Nhân Hoàng trước đó, những lời mà Vương Khả nói lúc ấy là:
- Có ta ở đây, nàng cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng! Chỉ cần có ta, không ai có thểlàm nàng bị thương!
Lúc ấy vẻ mặt của Vương Khả rất hung tợn, Long Ngọc nhớ rất kỹ, lúc ấy nàng chỉ là cảm động, trong lòng không hề có một chút tin tưởng, nhưng bây giờ, câu nói này lại một lần nữa vang lên trong đầu nàng, phút chốc làm Long Ngọc khó chịu trong lòng. Hắn, hắn nói thật sao? Hắn sẽ bảo vệ nàng sao?
Long Ngọc đáp xuống đất, mơ hồ lộ ra một nụ cười khổ, vì sao nàng lại hoài nghi Vương Khả chứ? Thì ra là hắn nói thật sao?
Vừa rồi hình như hắn thật sự chỉ dùng một chiêu giết Hồng Liên Thánh Sứ thì phải? Chỉ dùng một chiêu đúng không?
Giờ phút này, trong lòng Long Ngọc rất phức tạp, ngay cả khi Vương Khả cầm trường kiếm vàng óng trong tay, chậm rãi nuốt vào trong miệng thì nàng cũng không thèm để ý.
Bới vì tất cả những điều này đã phá vỡ nhận thức của Long Ngọc, vì cái gì lại như vậy? Thanh kiếm này của Vương Khả là cái gì vậy? Vì sao hắn có thể chém được Hồng Liên Thánh Sứ? Hắn đang che giấu điều gì?
Vương Khả nuốt Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm xuống, một lần nửa nuốt trở lại vào đan điền rồi đi đến chỗ Hồng Liên Thánh Sứ, lục soát hai nửa thi thể một hồi.
Vương Khả tìm thấy hai cái vòng tay trữ vật, nhét vòng trong ngực của hắn, Vương Khả đạp một cước lên trên thi thể của Hồng Liên Thánh Sứ thăm dò.
Tiếp theo, hắn lại tức giận, đạp thêm một cước:
- Hừ, chưa thấy ai lại tìm đường chết như vậy, ngươi biết ta tích trữ công đức khó khăn như thế nào không? Con mẹ nó, giờ còn không phải là mất ráo rồi sao? Đều bị ngươi làm hết sạch, ngươi còn muốn giết Long Ngọc nữa à, đáng đời, xì!
Hắn có thể không tức giận được sao? Những công đức kia là dùng để đột phá tu vi, dùng để cải biến màu sắc trọc chân nguyên của bản thân, một đòn vừa nãy, đã khiến cho trọc chân nguyên của hắn biến thành màu vàng đất, màu vàng đất có nghĩa là gì? Chính là xém tí nữa thành màu đen, xém tí nữa là bay màu.
Ổ thời khắc mấu chốt này còn phải đem công đức bản thân tích góp được toàn bộ tiêu sạch ! Đây không phải muốn giết hắn sao?