Trương cai ngục còn chưa nói được một nửa, đột nhiên nổ tung.
- Bùm!
Một tiếng vang rất lớn vang lên, Trương cai ngục bị nổ thành từng mảnh, những mảnh vụn ở trên không trung hóa thành từng ngọn lửa lớn bốc cháy hừng hực, thiêu đốt không còn sót lại thứ gì.
Quả nhiên cách đó không xa có một tiếng quát lạnh vang lên:
- Đồ chán sống, ngươi dám phản bội ta à?
- Cẩn thận!
Long Ngọc đưa tay đẩy Vương Khả ra, bảo hộ hắn ở sau lưng..
Vương Khả lập tức kéo Long Ngọc lùi lại:
- Ngươi làm phản!
Một lần nữa nhìn lại, chỉ thấy giờ phút này ở giữa không trung có một thân ảnh đang đứng, mặt mày tràn đầy lửa giận. Mà người mặt mày tràn đầy lửa giận kia không phải ai khác, chính là vẻ mặt trong lòng hắn còn sợ hãi, Hồng Liên Thánh Sứ.
Vương Khả giận dữ, nói:
- Thỏ Vương? Thỏ Vương, ngươi làm ăn kiểu gì vậy, có người đi vào sao các ngươi lại không báo cho ta một tiếng!
Sao Hồng Liên Thánh Sứ lại tới đây? Sao hắn ta lại đến trong lúc này? Thỏ Vương, sao ngươi khôn báo một tiếng cho chúng ta còn chạy trốn, làm sao bây giờ?
Vương Khả cuối đầu nhìn xuống phía dưới núi.
Lại nhìn tới vòng tròn hắn vẽ lúc trước, những tên cai ngục, lính canh, tù nhân đều đã ngã trên mặt đất, toàn bộ đều ngã trên mặt đất giống như bất tỉnh, dưới núi tràn ngập sương mù dày đặc.
Vương Khả kinh ngạc nói:
- Đây là... bọn họ đều chết hết rồi à?
Giọng Hồng Liên Thánh Sứ lạnh lùng:
- Còn chưa chết đâu, giống với ngày đó, bên trong Tiên Nhân Túy, toàn bộ lính canh, tù phạm đều bị choáng!
Vương Khả giật mình thốt lên:
- Tiên Nhân Túy à? Rốt cuộc ngươi đã dùng liều lượng bao nhiêu, ngày đó Giải Binh Giáp ở Thiện Thần Điện dùng Tiên Nhân Túy chỉ là để cho Khương Bính không còn khí lực, ngươi lại dùng cái này trực tiếp làm choáng toàn bộ à?
Mặt mày Hồng Liên Thánh Sứ dữ tợn:
- Tiên Nhân Túy của Giải Binh Giáp chỉ là loại kém nhất, sao có thể so được với ta? Vương Khả, ta thật sự không ngờ, thật không ngờ tới các ngươi sẽ còn chơi chiêu giương đông kích tây như vậy!
Hồng Liên Thánh Sứ rống to một tiếng, một chưởng đánh tới.
Long Ngọc sợ hãi kêu lên một tiếng, kéo Vương Khả ra sau lưng:
- Cẩn thận!
Nhưng đã quá muộn, một chưởng này của Hồng Liên Thánh Sứ đánh đến quá đột ngột, trong nháy mắt, hai người lập tức bị đánh rớt xuống dưới núi.
- Ẩm!
Vương Khả và Long Ngọc phút chốc nên mặt đất thành một cái hố to.
- Phụt!
Long Ngọc phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ rớt xuống đất.
Vì có Long Ngọc chắn ở trước mặt nên Vương Khả bị trùng kích rất nhỏ, nhưng cho dù nhỏ thì cũng rất mạnh, dù gì cũng là một chưởng của Hồng Liên Thánh Sứ.
Một lực lượng kinh khủng lập tức rót vào trong cơ thể, làm cho toàn thân Vương Khả chấn động.
- Ẩm!
Quanh người Vương Khả phóng ra một cỗ khí lưu, tu vi lại một lần nữa tăng lên một tầng.
Hồng Liên Thánh Sứ đứng ở trên cao, ngạc nhiên trừng mắt nói:
- Cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn à? Sao ngươi còn có thể tăng tu vi lên ?
Long Ngọc thổ huyết, hư nhược ngã nhào ra đất:
- Khu, Vương Khả, huynh chạy mau! Nhanh, nhanh lên, phụt!
Hồng Liên Thánh Sứ dậm chân bay xuống, trong phút chốc đã xuất hiện trước mặt hai người:
- Muốn chạy à? Lúc này mà các ngươi còn chạy trốn được sao?
A ha ha, vừa nãy ta chỉ dùng không tới một thành lực lượng, ta còn lo lắng ngươi là Hắc Liên Thánh Sứ, vốn chỉ định bắt Vương Khả để uy hiếp ngươi, thật không ngở lại là một nữ nhân giả mạo, thế mà còn dám giả mạo Hắc Liên Thánh Sứ nữa à? Vương Khả, ngươi thật to gan, chỉ dùng một tên Hắc Liên Thánh Sứ giả mà có thể lừa được tất cả người trong ngục giam xoay vòng vòng như vậy.
Long Ngọc chật vật bò lên, kéo Vương Khả ra sau lưng bảo vệ:
- Ta là Hắc Liên Thánh Sứ, ngươi có việc gì cứ nhằm vào ta, để cho Vương Khả đi đi!
Vương Khả lập tức kéo Long Ngọc ra sau lưng:
- Long Ngọc, được rồi, chúng ta đã bị lộ rồi, nàng không cần phải giả bộ nữa đâu, có giả bộ tiếp cũng còn tác dụng gì đâu chứ?
Long Ngọc vô cùng sốt ruột:
- Vương Khả!
Vương Khả để Long Ngọc ở sau lưng:
- Ta đã nói rồi, tiếp theo, cứ để ta bảo vệ cho nàng!
Long Ngọc nhìn bóng lưng của Vương Khả đang che chở cho nàng, trong lòng như được sưởi ấm.
Có lẽ lúc này không phải là lúc để cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng, nhưng giờ phút này trong lòng Long Ngọc thật sự như có dòng nước ấm chảy xuôi, bản thân nàng từ nhỏ phải sống trong trong hoàn cảnh tàn khốc, mọi thứ trên thế gian đều lạnh lẽo, cho đến khi Vương Khả xuất hiện, tất cả mới trở nên khác biệt, đặc biệt là trong lúc này, loại cảm giác được bảo vệ, giống như có một dòng nước ấm từ trong thâm tâm bao bọc lấy toàn thân, tựa như hy vọng thời gian trên thế giới dừng lại trong một khắc này.
Hồng Liên Thánh Sứ cười lạnh, nói:
- Sắp chết đến nơi rồi mà còn lôi lôi kéo kéo, ha ha, Vương Khả, ngươi điễn trò cho ai xem? ngươi lại gạt được tiểu nha đầu này từ đầu vậy? Lại còn có thể không màng sống chết đi theo bảo vệ cho ngươi nữa à?
Mắt Vương Khả lộ ra tơ máu:
- Nàng là bạn gái của ta! Ngươi đã làm bạn gái của ta bị thương!
Giờ khắc này, cho dù tu vi có tăng lên thì Vương Khả cũng không để ý, trước đó Long Ngọc bị thương đã khiến cho Vương Khả phẫn nộ, hiện tại lại hắn cũngbị Hồng Liên Thánh Sứ đánh trọng thương, trong đầu Vương Khả chỉ có duy nhất một suy nghĩ, giết hắn ta!
Hồng Liên Thánh Sứ dữ tợn, dậm chân bước đến:
- Ha ha ha, bạn gái của ngươi à? Vương Khả ơi là Vương Khả!
Ngày đó khi ngươi bị Hoàng Thiên Phong đưa đến ngục giam Phù Không, ta biết tin xong cũng giật nảy mình, còn tưởng bí mật đã bị phát hiện, cho nên bọn họ mới muốn kìm chế ta. Nhưng về sau sự thật đã chứng minh, ngươi quả thật sẽ làm hỏng việc, vậy mà ngươi lại để cho Hoàng Thiên Phong dẫn những người khác đến hoàng cung, còn bản thân ngươi lại đến đây lén lút cứu Ác Hoàng! Hay, hay lắm! Trước giờ chưa từng có ai dám trêu chọc ta như vậy! Nếu như không phải hôm nay ta tâm huyết dâng trào, đến đây kiểm tra một chút, thiếu chút nữa đã để cho ngươi thành công rồi đúng không?
Long Ngọc lo lắng nói:
- Vương Khả, huynh mau đi đi!
Vương Khả lập tức từ chối:
- Không, hắn dám tổn thương nàng, ta muốn giết chết hắn!