Cuộc chiến của các lão đại, cứ để cho các lão đại tranh đấu đi, bọn họ sống sót là được! Trước lúc trời sáng, ai dám bước ra khỏi cái vòng này đều không thể được, bọn họ muốn giúp cho Hắc Liên Thánh Sứ giữ lại toàn bộ những người này.
Núi Phù Không cũng không hẳn là một đỉnh núi, mà là mấy đỉnh núi cao thấp không đều, ở giữa dãy núi cao nhất ở giữa có một chỗ đất lõm hình tròn, cũng có thể xem như một cái đỉnh núi.
Long Ngọc nhìn chằm chằm vào đỉnh núi này, điều tra một phen.
Mà Vương Khả thì đang thẩm tra tên Trương cai ngục muốn chạy trốn ban nãy.
Trương cai ngục bị phong ấn tu vi, trói lại treo lên, sống chết chỉ dựa vào một ý niệm của Vương Khả.
Vương Khả nhìn Trương cai ngục:
- Nếu ta đoán không sai, vừa rồi tên mập tự thú đầu tiên chính là thuộc hạ của ngươi đúng không?
Trương cai ngục tức giận, trừng mắt nói:
- Đồ chết tiệt, dám phá hỏng chuyện lớn của Hồng Liên Thánh Sứ, cho dù hôm nay ngươi có tha chết cho bọn họ thì bọn họ cũng chưa chắc sẽ sống được!
Vương Khả lạnh giọng nói:
- Hừ, lão đầu, ngươi tự nhìn lại bản thân mình đi! Ngươi đã phạm tội lớn như vậy, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể sống được sao?
Trương cai ngục trợn mắt nói:
- A, biến đi, biến hết đi, các ngươi cho rằng ta sẽ phối hợp với các ngươi sao? Ta biết, hôm nay ta chắc chắn khó thoát khỏi cái chết, nhưng các ngươi cũng trốn không thoát được đâu, muốn ta nói ra tất cả cho các ngươi sao? Ngươi nằm mơ!
Vào lúc này, Thỏ Vương lại một lần nữa đi lên.
Thỏ Vương đưa đến một cuốn sổ nhỏ:
- Chủ nhân, vừa rồi tên mập đầu tiên thú tội đã khai ra toàn bộ rồi, hắn ta nói trước kia Trương cai ngục chính là cấp trên của hắn ta, còn nói hết tất cả thông tin về chỗ ở, tình nhân đã bao nuôi, con riêng giấu ở đâu, còn nói sẽ nguyện ý làm chứng cho ngài, giúp chúng ta đi bắt người nhà của tên Trương cai ngục này. Hắn ta còn hỏi ta có muốn đi cùng hắn ta không!"
Sắc mặt Trương cai ngục cứng đờ:
- Đáng chết, tên nhóc khốn kiếp kia ăn cây táo lại rào cây sung!
Vương Khả nhận lấy cuốn sổ nhỏ ghi chép, hắn vừa nhìn sơ qua thì Trương cai ngục đã lập tức hoảng sợ:
- Hắc Liên Thánh Sứ, Vương đại nhân, ta khai, ta sẽ khai hết toàn bộ mọi chuyện, chỉ cần đừng động đến người nhà của ta là được!
Vương Khả khó hiểu nhìn Trương cai ngục, hắn vốn không muốn động đến người nhà của hắn ta, hắn cũng không có ý định giết người, chỉ là muốn hù dọa Trương cai ngục một chút mà thôi, chưa gì hết mà hắn ta đã khai toàn bộ rồi sao?
Vương Khả trầm giọng nói:
- Thỏ Vương, ngươi đi canh chừng những người khác đi! Nhớ kĩ, không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rây!
- Vâng!
Thỏ Vương tuân lệnh rồi xuống núi.
Trên núi, Vương Khả nhìn Trương cai ngục.
Trương cai ngục khẽ cười khổ:
- Ta cũng chỉ bị ép buộc, lúc trước nếu như ta không làm theo ý của Hồng Liên Thánh Sứ, ta sẽ chết!
Vương Khả nghi ngờ nói:
- Nói đi, đã xảy ra chuyện gì? Theo như lời mà tên mập kia nói, lần nào các ngươi cũng dùng quan tài khiêng mấy chục cân Phù Không Thạch ra ngoài cho Hồng Liên Thánh Sứ, chẳng lẽ hắn ta lại quan tâm đến chút tiền lẻ này sao?
Trương cai ngục nói:
- Đây chẳng qua là để lừa gạt người bên dưới một chút mà thôi, tất nhiên Hồng Liên Thánh Sứ không hề đặt mấy chục cân Phù Không Thạch này vào mắt. Hồng Liên Thánh Sứ chỉ là lợi dụng chuyện này, tạo thành một con đường ra vào Ngục Giam Phù Không, đồng thời kiểm tra xem con đường liên thông này có xảy ra vấn đề gì hay không!
Vương Khả híp mắt:
- Vậy sao? Nói tiếp đi!
Trương cai ngục lại nói tiếp:
- Từ một trăm năm trước bắt đầu, Hồng Liên Thánh Sứ đã lên kế hoạch tạo ra con đường ra vào Ngục Giam Phù Không, hơn nữa còn sắp xếp cho thuộc hạ giả làm tù nhân bị giam giữ bên trong Ngục Giam Phù Không này, đào ra một đường hầm lớnlớn thông tới chỗ sâu trong núi Phù Không, chính là chỗ này!
Vương Khả kinh ngạc nói:
- Một trăm năm trước lận à?
Âm mưu này đã bắt đầu từ một trăm năm trước rồi sao?
Trương cai ngục cười khổ:
- Đúng vậy, mỗi lần cũng chỉ đục một cân, thiên phạt trên trời rơi xuống cũng không có người nào cảm thấy ngạc nhiên, chỗ đó là ở ngay đỉnh của Phù Không Thạch, ngươi biết đó, những tù nhân kia căn bản không dám tới quá gần núi Phù Không, càng đừng nói đến chuyện lên đỉnh núi đục Phù Không Thạch. Chỉ cần bọn họ sơ ý một chút, đục một chỗ lớn thì sẽ chết dưới thiên phạt, cho nên ngược lại đỉnh núi này an toàn hơn rất nhiều! Hơn nữa còn có người của chúng ta theo dõi gắt gao, cho dù đã một trăm năm trôi qua nhưng lại không có một người nào biết được!
Thuộc hạ của chúng ta đã được thay đổi mấy lần, mỗi lần nếu như có người nào nghi ngờ thì sẽ lập tức bị thanh trừ, đám của tên mập kia chính là nhóm mới nhất, cái gì cũng không biết!
Vương Khả trầm giọng nói:
~ Tiêu tốn một trăm năm chỉ để đào một cái đường hầm à? Cái đường hầm kia ở đâu?
Trương cai ngục giải thích:
- Chính là ở trên đỉnh núi này, đỉnh núi Phù Không Thạch này chính là dùng vô số Phù Không Thạch đã đập xuống xong rồi ghép lại tạo thành, có thể di chuyển được!
- Rác!
Cách đó không xa, Long Ngọc dường như đã tìm được cơ quan, nhẹ nhàng ra tay, đỉnh núi trước mắt bỗng nhiên di chuyển một hồi, thế nhưng hình như không hề có thiên phạt kéo đến.
Vương Khả vung tay, nhấc đỉnh núi kia lên.
Đỉnh núi chỉ là một lớp vỏ bọc, cũng không nặng lắm, chỉ khoảng 1.000 cân.
Vương Khả kinh ngạc, dời lớp vỏ bọc này qua chỗ khác.
Vương Khả giật mình nói:
- Cái đỉnh núi này chỉ là ghép lại thôi sao? Là giả à?
Sau khi gỡ lớp vỏ bọc ra, phía dưới giống như là một loại kết giới cứng như băng, bên trên kết giới có vô số phù văn bao phủ, ở trung tâm có một hạt châu bảy màu to cỡ quả trứng gà, hạt châu kia phát ra thất thải quang mang, vô số chữ “Vạn” màu vàng kim thoáng xuất hiện phiêu phù ở phía trên, giống như từng đợt phật âm đang ngâm xướng.
Vương Khả kinh ngạc đưa tay sở lên:
- Đây là cái gì vậy?
Kết giới kia lập tức phát ra một đợt hào quang, chấn tay của Vương Khả ra xa.
- Ẩm!