Trong lúc nhất thời, tất cả phạm nhân, lính canh, cai ngục trong ngục giam đều toát mồ hôi.
Vương Khả trầm giọng nói:
- Ta cũng không ép các ngươi, cho mọi người cơ hội tự mình thú tội! Trước lúc trời sáng thì vẫn áp dụng quy tắc cũ! Sau khi trời sáng, có muốn tự thú cũng không còn cơ hội nữa! Bởi vì sự kiên nhẫn của Hắc Liên Thánh Sứ có giới hạn, nhiều nhất là đợi đến khi trời sáng!
Một tên cai ngục nuốt nước bọt nói:
- Sau khi trời sáng, lỡ như kẻ phạm tội vẫn chưa tự thú thì phải làm sao?
Giọng nói Vương Khả lạnh lùng:
- Không xử lí, ta nói thẳng với ngươi, Hắc Liên Thánh Sứ có bí thuật riêng, có thể đọc được suy nghĩ của người khác! Chỉ là chiêu này không dễ thực hiện, đừng có ép Hắc Liên Thánh Sứ dùng đến, lúc mà Hắc Liên Thánh Sứ dùng đến chiêu này chính là lúc máu chảy thành sông!
Đám phạm nhân và lính canh kinh ngạc:
- Bí thuật có thể đọc được suy nghĩ của người khác à Cách đó không xa, cơ mặt Long Ngọc liên tục giật giật, nàng làm gì có bí thuật đọc được suy nghĩ của người khác, hắn đừng có khoe khoang quá trớn nữa được không?.
Vương Khả chỉ một tên cai ngục nói:
- Còn nữa, tất cả mọi người ở đây, ai cũng không được phép rời đi, kẻ nào dám đi chính là chống đỡi Hắc Liên Thánh Sứ, nhẹ nhất là diệt tộc! Bạn bè của người đó cũng phải chết! Ví dụ như tên cai ngục này, nếu như hắn bỗng nhiên muốn đào tẩu thì những cai ngục, lính canh, phạm nhân quen biết hắn đều phải chôn cùng hắn!
Đám lính canh giật mình la lên:
- Cái gì?
Nếu như bọn họ quen biết với người có tội, chẳng lẽ cả đám đều phải chịu bay vạ gió hết sao?
Giọng điệu Vương Khả lạnh nhạt:
- Tù nhân cũng vậy, hắn ta ở ngục giam có quan hệ tốt với ai, nếu như hắn ta chạy trốn, tù nhân nào là bạn bè của hắn đều phải bị tội chết!
Sắc mặt của đám tù nhân cứng đờ, chuyện này, chuyện này là sao vậy?
Vương Khả nói tiếp:
- Cho nên, các ngươi phải theo dõi kĩ bạn của mình, đừng để bạn của các ngươi chơi chết các ngươi!
Đám tù nhân, canh ngục, cai ngục lập tức giám sát lẫn nhau, tránh bị đồng bạn đào hố, ai cũng đừng hòng chạy thoát!
Vương Khả phân phó:
- Được rồi, nhiều như vậy, Thỏ Vương, các ngươi phụ trách giảm sát mọi người, có người tự thú thì đến chỗ ngươi đăng ký! Đồng thời vẽ một vòng tròn, cho tất cả mọi người ngồi vào giữa, chỉ cần có người bước ra khỏi vòng tròn thì sẽ xem như đào phạm, giết chết không tha!
Thỏ Vương lên tiếng:
- Tuân lệnh!
Thỏ Vương lập tức vẽ một cái vòng thật lớn, đưa tất cả mọi người vào chính giữa.
Bây giờ, Hắc Liên Thánh Sứ đang ở đây, ai dám tự tìm cái chết?
Tất cả mọi người đều lo lắng mình bị hố chết, cả đám giám sát lẫn nhau, mọi người đều có chung một suy nghĩ là tuyệt đối không để bị nghi phạm liên lụy, nếu như có kẻ dám chạy trốn, không quan tâm hắn ta là ai, nhất định phải giữ lại, không để cho hắn ta trốn thoát. Dù sao cái gọi là bạn bè này làm sao tính rõ được chứ? Đến lúc đó chỉ cần bản thân và nghi phạm nói một câu, lập tức bị định thành bạn thì phải làm sao bây giờ? Vì cái mạng nhỏ này của bọn họ, ai cũng đừng hòng chạy!
Như thế, người ở trong ngục giam Phù Không liên tục giám sát lẫn nhau, dẫn đến không ai có cơ hội truyền tin ra ngoài. Thỏ Vương dẫntheo một đám Thỏ Yêu, căn bản không hề tốn chút sức là có thể tạm giam người.
Vương Khả làm xong mọi thứ, đi đến bên cạnh Long Ngọc.
Ánh mắt Long Ngọc phức tạp nhìn Vương Khả, cái thủ đoạn lừa gạt này của hắn đã luyện đến mức thuần thục luôn rồi sao?
Vương Khả nhỏ giọng hỏi:
- Đã tìm được chưa?
Long Ngọc thở dài một hơi thật sâu, gật đầu, chỉ tay về phía đỉnh núi Phù Không!
Vương Khả kinh ngạc nói:
- Thật sự ở nơi này à?
Bản thân hắn chỉ tùy tiện hỏi một chút, chẳng lẽ thật sự tìm được Ác Hoàng rồi sao? Ác Hoàng bị vây trên đỉnh núi Phù Không này à? Điều này làm sao có thể? Trước đó sao ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có?
Long Ngọc nhìn Vương Khả:
- Chúng ta lên đó xem thử một chút!
Vương Khả gật đầu đồng ý!
Nói xong, hai người dậm chân, bay về phía đỉnh núi Phù Không kia.
Mà lúc hai người vừa bay về phía đỉnh núi, có một tên cai ngục biến sắc, quay đầu lại lập tức muốn xông ra khỏi vòng tròn chạy đi.
- Trương lão đầu, ngươi đang tự tìm cái chết sao, ngươi muốn hại chúng ta à!
- Đáng chết, Hắc Liên Thánh Sứ ở đây mà ngươi còn dám phản kháng à?
- Bắt hắn ta lại!
- Đừng để cho hắn chạy, đừng để cho hắn liên lụy chúng ta!
- Rầm!
Một dám cai ngục, lính canh, tù nhân lập tức ra tay, đè tên cai ngục kia dưới thân.
Trương lão đầu hét lớn:
- Thả ta ra, thả ta ra! Hắc Liên Thánh Sứ chỉ lừa cái ngươi mà thôi, không có Ác Hoàng nào ra lệnh cả! Ác Hoàng sớm đã...
- Hắc Liên Thánh Sứ đang ở trước mặt chúng ta mà ngươi còn dám làm càn nói bậy, ngươi muốn hại chết chúng ta sao? Đánh hắn!
- Phong ấn tu vi của hắn lại đi!
- Bắt hắn lại cho Thỏ lão đại!
Một tiếng nổ vang lên, tên Trương cai ngục kia lập tức bị phong ấn tu vi, một đám người nhanh chóng ngừng lại thở ra một hơi làm hại bọn họ giật nảy mình, thiếu chút nữa là bị liên lụy rồi.
Vương Khả vừa mới bay lên đỉnh núi, lập tức nhìn về phía tên cai ngục vừa mới bị bắt, híp mắt nói:
- Tên cai ngục kia có vẻ biết được không ít chuyện nhỉ?
Long Ngọc cũng híp mắt nhìn về phía tên cai ngục kia.
Vương Khả lạnh lùng nói:
- Thỏ Vương, phong ấn tu vi của hắn, đừng đánh chết, mang đi, còn nữa, giám sát kĩ những người còn lại, để phòng có đồng phạm!
Dưới núi truyền lên tiếng của Thỏ Vương:
- Được!
Một đám phạm nhân, cai ngục, lính canh không hề tin lời của Trương cai ngục, chuyện hôm nay có phải là mệnh lệnh của Ác Hoàng hay không cũng còn quan trọng gì nữa? Bây giờ Hắc Liên Thánh Sứ đang ở đây, cho dù hôm nay Hắc Liên Thánh Sứ có mục đích gì khác cũng không quan trọng! Quan trọng đây chính là Hắc Liên Thánh Sứ đó! Một khi hắn ta không cao hứng thì sẽ giết sạch bọn họ!
Chẳng lẽ bọn họ lại đi giúp Trương cai ngục chạy trốn, trở mặt với Hắc Liên Thánh Sứ sao? Bọn họ không có bệnh đến vậy!