Kết giới phát tán ra từng trận hàn khí, hạt châu bảy màu ở trung tâm còn ngưng tụ ra hình dáng một ni cô mặc tăng bào màu xanh nhạt đang phát sáng, tiếp tục lóe lên một cái rồi biến mất.
Long Ngọc ở kế bên lên tiếng:
- Đây là Tiên Nhân Băng! Trận pháp đặc chế từ việc liên kết các Tiên Nhân Băng lại thành một khối như thế này, không thể nhẹ nhàng phá vỡ được! Số lượng Tiên Nhân Băng ở chỗ này cũng không ít đâu! Ít nhất cũng tầm 100.000 cân đấy!
Long Ngọc nhỏ giọng nói, mặc dù không giống với giọng của Ma Tôn nhưng cũng không giống với giọng của Long Ngọc, Trương cai ngục ở kế bên nghe thấy, mặc dù vẻ mặt hắn ta kinh ngạc nhưng cũng không dám nghi ngờ.
Mặt mày Vương Khả tối sầm:
- Tiên Nhân Băng à? Nhiều Tiên Nhân Băng như vậy sao? Mẹ kiếp, ta hiểu rồi, khó trách ngày đó Bạch Liên Thánh Sứ muốn giúp Hồng Liên Thánh Sứ, thì ra là như vậy, chuyện mưu hại Ác Hoàng này chắc chắc cũng có phần của Bạch Liên Thánh Sứ.
Mấy ngày gần đây ta có cho Thỏ Vương đi mua Tiên Nhân Băng nhưng Tiên Nhân Băng của toàn bộ Ác Thần Đô đều đã bán sạch, Bạch Liên Thánh Sứ cũng không chịu bán Tiên Nhân Băng, trong vòng một đêm mà toàn bộ Tiên Nhân Băng đều hết sạch, hóa ra toàn bộ đều tập trung ở đây sao?
Long Ngọc kinh ngạc nói:
- Tiên Nhân Băng tạo thành một kết giới phong ấn, muốn phá vỡ nó cần phải có một sức mạnh khổng lỏ, một lần duy nhất phá vỡ! Mà chỉ cần lực lượng khổng lồ này vừa xuất ra, Tiên Nhân Băng chắc chắn sẽ đánh tan khu vực xung quanh núi Phù Không này. Ngọn núi vừa vỡ, chính là hơn 100.000 cân Phù Không Thạch bị khai thác, tới lúc đó uy lực của thiên phạt, ngay cả tiên nhân cũng không cách nào ngăn cản được! Khó trách Ác Hoàng lại bị giam ở trong đó!
Vương Khả hiếu kì nói:
- Cái quả trứng năm màu kia là gì vậy?
Long Ngọc cau mày nói:
- Hẳn là đồ vật dùng để làm hao mòn ý chí của Ác Hoàng!
Vương Khả lại càng khó hiểu:
- Có thể làm hao mòn ý chí của Ác Hoàng được sao? Đó là cái gì vậy?
Long Ngọc đáp:
- Hình như là Xá Lợi Tử Ánh mắt của Vương Khả đột nhiên sáng lên:
- Xá Lợi Tử à? Có phải là La Hán Xá Lợi Tử không? Đây không phải là thứ mà nàng yêu cầu hay sao?
Long Ngọc ngạc nhiên, nói:
- Không, là Thất Thải Xá Lợi Tử, không phải La Hán Xá Lợi Tử, đó là truyền thuyết Bồ Tát Xá Lợi Tử!
Vương Khả trợn tròn mắt:
- Bồ Tát à?
Trên đời này còn có Bồ Tát sao?
Long Ngọc kinh ngạc:
- Là Bồ Tát Xá Lợi Tử, không sai, chỉ có Xá Lợi Tử cấp bậc Bồ Tát mới có thể chậm rãi làm hao mòn ý chí của Ác Hoàng, hoặc có lẽ mục đích của Xá Lợi Tử này chính là dùng để phong ấn bức điên Ác Hoàng, để Ác Hoàng mất đi tỉnh táo, làm cho bà ấy nổi giận toàn lực ra tay. Một khi Ác Hoàng dùng toàn lực ra tay khai phá phong ấn, dãy núi Phù Không này sẽ lập tức sụp đổ, khi đó, thiên phạt có thể đoạt mệnh của Ác Hoàng! Thật là một cái bẫy được thiết kế hết sức tỉ mỉ!
Vương Khả cau này nói:
- Từ một trăm năm trước đã bắt đầu làm chuẩn bị, tất nhiên không thể coi thường được! Chỉ là, bây giờ phải làm sao để cứu Ác Hoàng đây?
Long Ngọc trầm giọng:
- Rất khó, Ác Hoàng ở bên trong sẽ không dám tùy tiện khai phá phong ấn, người bên ngoài như chúng ta cũng rất khó làm được, một khi xuất hiện ngoài ý muốn, làm cho ngọn núi Phù Không này sụp đổ, chúng ta cũng sẽ chết theo!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Ách, đúng là giống như bom hẹn giờ vậy, chỉ cần chúng ta gỡ bom có một chỗ không ổn, bản thân cũng sẽ bị nổ chết theo hay sao?
Long Ngọc nghiêm túc nói:
- Biện pháp tốt nhất hiện tại chính là lấy đi cái Thất Thải Xá Lợi Tử kia, ta cảm giác, cái Thất Thải Xá Lợi Tử này có tác dụng rất quan trọng ở trong cái phong ấn kia!
Vương Khả lo lắng:
- Làm sao lấy ra được đây? Thất Thải Xá Lợi Tử đã bị Tiên Nhân Băng phong ấn ở bên trong!
Long Ngọc nhíu mày:
- Ta cũng không rõ, không phải huynh có Đại La Kim Bát sao? Ta đã từ hởi thăm về Đại La Kim Bát một chút! Nó là phật bảo, biết đâu có thể dùng được.
Vương Khả lấy Đại La Kim Bát ra:
- Đại La Kim Bát giống như một kẻ câm điếc vậy! Bình thường ta mà hỏi nó cái gì thật giống như là muốn mạng của nó vậy! Nó cơ bàn là phớt lờ ta! Hay là thì nàng thử xem sao?
Đại La Kim Bát vừa rơi vào tay Long Ngọc, nàng còn chưa kịp mỡ miệng thì Đại La Kim Bát bỗng dưng run lên, thả ra một đợt kim quang.
Đại La Kim Bát đột nhiên mở miệng:
- Lão đại, có chuyện gì cần ta đến giúp sao?
Vương Khả đứng ở kế bên trừng mắt.
Con mẹ nó, Đại La Kim Bát ở trong tay hắn đến rắm cũng không phóng, vì sao vào tay Long Ngọc lại chủ động mở miệng nịnh nọt như vậy?
Vương Khả mắng:
- Đại La Kim Bát, ngươi cái đồ không biết xấu hổ này, mỗi lần ta gọi ngươi, ngươi đều không thèm để ý đến ta, vì sao vừa vào tay nàng ấy thì ngươi lại nghe lời như vậy? Còn nữa, chẳng lẽ người Phật Môn cũng dùng cái xưng hô lão đại này sao?
Đại La Kim Bát kinh thường nói:
- Lão đại là ta học được từ Vương Khả ngươi! Ngươi và nàng tất nhiên không giống nhau rồi!
Vương Khả mắng tiếp:
- Xí, có bản lĩnh thì mỗi ngày ngươi đừng có đổ thừa cho ta nữa được không? Hàng ngày ngươi ở chỗ này của ta, lại còn dám chướng mắt ta à? Có tin ta ném ngươi vào hầm cầu hay không?
Đại La Kim Bát lờ Vương Khả đi, nhìn Long Ngọc, một lần nữa lên tiếng:
- Lão đại, ngài gọi ta là Tiểu Kim được rồi, mặc dù trước kia ta không hiểu chuyện, nhận Sắc Giới hòa thượng làm chủ, nhưng mà ta có thể giải trừ quan hệ với Sắc Giới hòa thượng, sau này ta sẽ đi theo lão đại ngài, có được hay không? Ta cam đoan sẽ đi theo làm tùy tùng, chờ lão đại sai khiến! Lão đại bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây!
Vương Khả ở bên cạnh trừng mắt nhìn Đại La Kim Bát, quát:
- Mặt của ngươi để ở đâu rồi! Bán chủ cầu vinh như vậy sao?
Đại La Kim Bát khinh thường nhìn Vương Khả:
- Ngươi thì biết cái gì chứ! Đại La Kim Bát vội vàng nói tiếp:
- Lão đại, ta có rất nhiều bản lĩnh đấy, ngài thu nhận ta đi!