= Ấy!
Đây là tín hiệu của ta và Thỏ Vương, không lẽ đã bị phát hiện ra rồi?
Tiểu nhị lập tức cười, nói:
- Thật sự cảm ơn khách quan, tôi còn đang định đi tìm đây, những khách sạn gần đây đều đã treo lên hết rồi, chỉ có chúng tôi là chưa treo, chưởng quỹ kêu tôi đi mua vải đỏ treo lên mà tôi quên mất!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Sao? Ngươi nói gì?
Vừa nói, Vương Khả vừa nhảy lên nóc nhà, nhìn khách sạn bốn phía xung quanh, thấy những khách sạn đó đều treo vải đỏ ở trên.
Tiểu nhị giải thích:
- Khách quan không biết đó thôi, cách đây vài ngày thiên phạt giáng xuống hành cung của Hồng Liên Thánh Sứ, tất cả chúng tôi đều sợ lửa giận của thiên phạt, nên đều treo cho riêng mỗi nhà một tấm vải đỏ, cầu phúc trên trời, hi vọng không gặp phải thiên phạt!
Vương Khả lặng thỉnh.
Làm sao bây giờ? Như vậy thì làm sao Thỏ Vương tìm được hắn?
Tín hiệu này của ta bị sai rồi chăng?
Trong lúc phiền muộn, Vương Khả không để ý tới tên tiểu nhị đang càu nhàu kia mà nhanh chóng chạy lên đầu đường.
Không bao lâu sau, tiểu nhị của khách sạn nghe thấy tiếng gọi khàn khàn ầm ĩ ở đường phố truyền đến:
- Lễ hỏi đều miễn hết cho mọi người, ai muốn cưới Tiểu Đạo muội muội thì cứ đến đây tìm ta!
Tiểu nhị nghe thấy tiếng la ở đằng xa, vẻ mặt cổ quái:
- Gần đây có nhiều chuyện tà môn thật, đêm hôm khuya khoắt như vậy, còn la hét cái gì mà lễ hỏi, Tiểu Đạo muội muội? Chơi trò gì vậy?
~ Trong thành cấm đi lại ban đêm, đừng ồn ào nữa, ai đang la lối vậy?
- Làm càn, ai là Tiểu Đạo muội muội chứ, có để yên cho người khác nghỉ ngơi không!
- Đêm hôm khuya khoắt, la cái gì mà la?
Liên tục một canh giờ trôi qua, tiếng động trên đường phố mới dân trở lại bình thường.
Mà Vương Khả cũng đang dẫn theo Thỏ Vương và mười tên Thỏ Yêu trở về khách sạn lúc trước.
Mặt Vương Khả đen lại, thần sắc của đám Thỏ Vương cũng hết sức quái gở Thú Vương đen mặt lại nói:
- Chủ nhân, lần sau mà gọi chúng ta, có thể đổi phương thức khác không? Có thể đừng nhắc đến Tiểu Đạo muội muội được không?
Vương Khả trợn mắt nói:
- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chút nữa sẽ có hành động lớn!
Ngươi có biết ta tìm các ngươi vất vả như thế nào không? Một giờ này, ta phải cố gắng trốn tránh thủ vệ tuần thành, mẹ nó, xém chút nữa là bị bắt được rồi, còn các ngươi phải hết nửa ngày mới chịu tìm đến ta!
Khuôn mặt Thỏ Vương nhăn nhó, cái này sao lại trách nó? Hắn gọi một tiếng Tiểu Đạo muội muội xong thì lập tức đổi tới chỗ khác, bọn nó đuổi theo hắn cũng rất cực khổ chứ bộ!
Thỏ Vương hiếu kì nói:
- Lần hành động lớn gì? Chúng ta tới khách sạn này làm gì?
Vương Khả nói:
- Còn có một người nữa, các ngươi ở đây chờ đi!
Thỏ Vương thắc mắc:
- Là bà chủ vừa nãy sao?
Vương Khả nhíu mày, chẳng lẽ Thỏ Vương đã nhìn thấy Long Ngọc rồi sao? Không được, chút nữa còn phải diễn kịch, ngay cả người của mình còn không lừa được thì làm sao mà gạt người khác được đây?
Vương Khả trợn tròn mắt:
- Không phải! Nàng ấy đã về nghỉ ngơi rồi, là những người khác, đợi chút nữa nếu như các ngươi không muốn chết thì phải nghiêm túc một chút!
Đám Thỏ Yêu lộ ra vẻ mặt nghi ngờ:
- À?
Vương Khả bước đến phòng của Long Ngọc trên lầu.
Trước đó, Vương Khả đã bày một trận pháp đơn giản trong phòng của Long Ngọc, ngăn cản thần thức điều tra kèm cách âm, một giờ đã trôi qua, cũng không biết Long Ngọc đã hồi phục được bao nhiêu rồi.
Vừa bước vào phòng, Vương Khả lập tức biến sắc:
~ Long Ngọc, nàng làm sao vậy?
Vương Khả giật mình nhào tới, nhìn gương mặt trắng bệt của Long Ngọc, giống như bị đông cứng lại, ngã trên mặt đất không nhúc nhích, mặt nạ cũng bị ném sang bên cạnh.
Vương Khả lập tức đố Long Ngọc lên.
Long Ngọc bỗng nhiên tỉnh lại, trong miệng tỏa ra hàn khí:
- Hả? Ta làm sao vậy?
Vương Khả hốt hoảng kêu lên:
- Vừa rồi nàng ngất đi, Long Ngọc, không phải nàng đang dùng Quỷ Long Châu trị thương sao? Sao toàn thân lại lạnh ngắt vậy?
Long Ngọc lại không để ý đến hắn, hết mò mẫm trong tay áo bên phải rồi lại nhìn vào tay phải của mình.
Vương Khả lo lắng:
- Nàng làm gì vậy? Ta đang hỏi nàng đó, không phải nàng đang dùng Quỷ Long Châu để trị thương sao? sao lại càng chữa càng nặng vậy?
Long Ngọc mỉm cười, nhìn Vương Khả:
- Mọc ra rồi, huynh xem!
Vương Khả nhìn tay phải của Long Ngọc, lại nhìn thấy năm ngón tay phải vốn dĩ đã gãy thế mà bây giờ đã dài trở lại. Năm đầu ngón tay thon dài như ngọc, không nhìn ra một chút dấu vết đã từng gãy.
Vẻ mặt Vương Khả sốt ruột:
- Đã mọc rồi sao, vừa rồi nàng bị làm sao vậy? Làm ta giật hết cả mình, ta còn tưởng rằng Quỷ Long Châu có vấn đề, làm nàng bị thương!
Long Ngọc thấy Vương Khả quan tâm nàng, lắc đầu:
- Vừa nãy ta có hơi vội một chút, lấy toàn bộ sức mạnh của Quỷ Long Châu làm cho ngón tay mọc lại, vẫn chưa ngăn chặn thương thế, cho nên mới bị âm khí gây thương tích, không sao, lần tới ta sẽ cẩn thận!
Vương Khả cười khổ:
- Nàng vội vàng làm cho ngón tay mọc lại để làm gì chứ? Chữa thương trước đất Long Ngọc nhìn Vương Khả:
- Ta không muốn phải mất thời gian vào làm lại ngón tay!
Long Ngọc còn chưa nói hết câu, câu hoàn chỉnh trong lòng nàng là: “Ta không muốn để cho huynh nhìn thấy ta làm lại ngón tay bị gãy!"
Đáng tiếc, Vương Khả không thể nghe được tiếng lòng của Long Ngọc.
Vương Khả lo lắng:
- À, được rồi, khôi phục thì khôi phục, nhưng mà trước kia không phải nàng nói Quỷ Long Châu là đồ vật cấp bách mà nàng còn thiếu sao? Sao vừa rồi nó còn khiến cho nàng bị hôn mê nữa?
Long Ngọc cau mày nói:
- Bởi vì khí âm hàn của nó quá nặng!
Vương Khả hiếu kỳ:
- Không phải nàng muốn Long Châu thuần âm sao?
Long Ngọc nhăn mày:
- Đúng vậy, Ma Tôn truyền công pháp cho ta, giai đoạn này ta đúng là cần có Long Châu thuần âm mới có thể gia tăng tu vi, thế nhưng ta cũng cần vật chí dương để điều hòa lại, nếu không thì...
Vương Khả cau mày:
- Ý của nàng là mặc dù Quỷ Long Châu có thể giúp nàng mạnh lên nhanh chóng nhưng lại giống như uống rượu độc giải khát, sẽ gây tổn thương cho cơ thể của nàng đúng không? Phải dùng tới vật chí dương thì mới có thể giúp nàng cân bằng lại âm dương?
Long Ngọc cười khổ: