Bất Diệt Thần Vương

Chương 1429: Lại Xông vào ngục giam Phù Không




- Cũng gần đúng!

Vương Khả buồn bực nói:

- Đến cùng là Ma Tôn đã truyền công pháp gì cho nàng vậy? Đây không phải là muốn gài bẫy nàng sao?

Long Ngọc cười khổ:

- Là do ta tự chọn!

Vương Khả trầm giọng nói:

- Vậy nàng cần vật chí dương gì? Ta đi mua cho nàng!

Long Ngọc đáp:

- Tốt nhất là vật chí dương của Phật Môn!

Vương Khả lấy Đại La Kim Bát ra:

- Đồ của Phật Môn à? Ta chỉ có cái Đại La Kim Bát này! Nàng thử xem! Long Ngọc lắc đầu:

- Không được, Đại La Kim Bát cũng vô dụng thôi!

Vương Khả vội vàng hỏi:

- Đại La Kim Bát cũng không được sao? Vậy nàng nói thử một số món đi, ta sẽ đi tìm mua giúp nàng, có được không?

Long Ngọc nghiêm túc nói:

- Xã Lợi Tửi Vương Khả sững sờ:

- Xá Lợi Tử à?

Long Ngọc gật đầu, nói tiếp:

- Đúng, ít nhất là La Hán Xá Lợi Tử!

Vương Khả lập tức nói:

- Hiện tại thì không cần mua cái này, ta đi tìm Bất Giới hòa thượng, dẫn ông ấy đến đây một chút, ông ấy là La Hán nên chắc là sẽ có, lỡ như không có, ta sẽ bảo ông ấy gõ hai khúc xương xuống luyện cho nàng một cái Xá Lợi Tử!

Vẻ mặt Long Ngọc cổ quái nhìn Vương Khả. Hắn bảo Bất Giới La Hán gõ hai khúc xương xuống à?

Vương Khả nghiêm túc nói:

- Nàng không cần phải nhìn ta như vậy, Bất Giới hòa thượng là La Hán, không phải phàm nhân, mất hai khúc xương cũng không chết được, ngón tay của nàng có thể mọc lại thì ông ấy cũng vậy, cùng lắm thì ta cho ông ấy chút lợi ích! Được rồi, việc này cứ để ta lo cho!

Long Ngọc yên lặng.

Vương Khả nói tiếp:

- Có muốn ta giúp nàng một tay không?

Long Ngọc cau mày nói:

- Không cần đâu, ta đã tỉnh lại thì không có gì nữa, ngón tay gãy cũng đã phục hồi, sẽ không để té xỉu nữa đâu, chỉ là hiện tại ta vẫn còn trọng thương, không có cách nào xuất lực!

Vương Khả trịnh trọng nói:

- Không cần nàng phải xuất lực, đến lúc đó nàng chỉ cần tạo dáng giả mạo là được, đi, đeo mặt nạ Ma Tôn đeo lên, chúng ta xuất phát!

Hai người chỉnh trang lại quần áo, thu hồi trận pháp trong phòng, mở cửa phòng, chậm rãi bước ra ngoài.

Bên ngoài, Thỏ Vương và đám Thỏ Yêu đã buồn bực đến ngán ngẩm, lúc cả đám đang suy đoán người trong phòng là ai thì cửa phòng mở ra.

Vương Khả bước ra đầu tiên, Thỏ Vương muốn tiến lên nhìn thử, rốt cuộc vừa nhìn đã giật nảy mình.

Thỏ Vương lập tức biến sắc, hốt hoảng kêu lên:

- Hắc, Hắc Liên Thánh Sứ? Bái kiến Hắc Liên Thánh Sứt Đám Thỏ Yêu kia cũng giật nảy mình, toàn bộ quỳ xuống.

Vương Khả cung kính nói:

- Ma Tôn, người ta đã đưa tới, bọn Thỏ Vương mặc dù không được nhiều việc nhưng làm trợ thủ thì vẫn có thể!

Vẻ mặt Long Ngọc bên cạnh hết sức cổ quái, liếc nhìn Vương Khả, hiện tại hắn đã bắt đầu diễn rồi sao?

Long Ngọc khẽ gật đầu:

- Được rồi!

Vương Khả trầm giọng nói:

- Đi, đi tới ngục giam Phù Không! Thỏ Vương, các ngươi dẫn đường đi!

Ánh mắt Thỏ Vương lập tức sáng lên:

- Được! Đi theo ta!

Vừa rồi nó còn báo tin không biết liệu đảo Hồng Liên Thánh Sứ có gặp nguy hiểm gì hay không, bây giờ còn lo lắng cái cọng lông, có Hắc Liên Thánh Sứ ở Hồng Liên Thánh Sứ đảo, thật là không muốn hoàn mỹ cũng không được! Ngay cả Hồng Liên Thánh Sứ còn không phải là đối thủ của Hắc Liên Thánh Sứ, nó còn sợ hãi làm gì chứ?

Lập tức, nguyên đám Thỏ Yêu vênh váo hống hách bay lên trời.

Vương Khả dẫn theo Long Ngọc, dậm chân bay thẳng lên trời, tiến thẳng đến ngục giam Phù Không.

- Ẩm!

Một đoàn người dừng ở trước cửa chính ngục giam Phù Không.

Một thủ vệ ở cửa ngục giam gào to một tiếng:

- Người nào?

Lại một thủ vệ khác cười to, nói:

- Là Thỏ Vương sao? Ha ha, nếu như ngươi chạy đến hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ, chúng ta còn có thể không dám đi bắt ngươi, vậy mà ngươi còn dám trở về đây à? Không phải là ngươi muốn tự đưa đầu vào lưới đó chứ?

Thỏ Vương vênh váo, hống hách mắng:

- Mắt chó của ngươi bị mù sao, ngươi dám bắt ta không? Đến đây! Đến đây!

Tên thủ vệ vừa mới lên tiếng lập tức kinh hãi:

- Ôi chao, ngươi chỉ là một con Thỏ Yêu, còn dám hung hăng như vậy, ngươi muốn chết à, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn cái gì để dựa dẫm sao? Ngươi, ngươi, ngươi... Hắc Liên Thánh Sứ?

Nhìn thấy sau lưng Thỏ Yêu là Vương Khả, Vương Khả lại đứng bên cạnh một người mặc áo bào đen, cái mặt nạ ác quỷ quen thuộc kia làm cho lời nói tên thủ vệ vừa đến khóe miệng lập tức rút lại. Tên sát tỉnh này sao lại tới đây?

Đảo Hồng Liên Thánh Sứ, ngục giam Phù Không!

- Cứu!

Một tiếng vang rất lớn vang do cửa lớn của ngục giam Phù Không đóng lại tạo nên.

Hai tên thủ vệ giữ cửa kia đã bị thay thế bởi hai tên thuộc hạ của Thỏ Vương, hai tên thuộc hạ kia đã đổi quần áo của mình thành quần áo của thủ vệ giữ cửa, đứng ở cửa chính như cũ để cho người khác không nhìn ra.

Tất cả lính canh ngục, cai ngục đều bị gọi lại, toàn bộ tụ tập ở dưới núi Phù Không!

Vương Khả kêu to một tiếng:

- Lê mà lề mềể! Muốn chết sao? Hắc Liên Thánh Sứ phụng mệnh Ác Hoàng, đến đây điều tra vụ án trộm cắp trong ngục giam, ai dám phản kháng toàn bộ xử chết!

Cách đó không xa, tên lính canh ngục béo bị dọa tới mức cả người run rẩy.

Lính ngục béo hoảng sợ kêu lên:

- Vương Khả, Thỏ Vương, chuyện này không liên quan tới ta, ngày đó các ngươi đã đánh ta rồi, ta không liên quan đến chuyện này!

Đây chính là tên lính béo đã dùng quan tài đưa Vương Khải đi ra ngoài cách đây vài hôm, hắn ta may mắn nhặt về được một mạng, vừa trở về ngục giam phục chức, trong lúc hắn ta còn đang than thổ bản thân xui xẻo, kết quả Hắc Liên Thánh Sứ lại đến.

Còn ai xui xẻo hơn hắn ta chứ?

Cách đó không xa, Hắc Liên Thánh Sứ quay lưng về phía đám người, nhìn ngọn núi Phù Không khổng lồ, căn bản không hề để ý đến những chuyện sau lưng. Cái này hoàn toàn phù hợp với phong cách của Hắc Liên Thánh Sứ, kẻ ác sẽ không nhiều lời. Nói chuyện không bằng giết người! Để Hắc Liên Thánh Sứ đến đây thẩm vấn chính là chết chắc!

Hiện tại, đám tù nhân bị giam trong ngục nhìn về phía Vương Khả, vẻ mặt của đám người Thỏ Vương cũng hết sức khiếp sợ _