Long Ngọc nói:
- Chắc là như vậy!
Vương Khả cau mày:
- Nhưng mà, Ác Hoàng có thể từ từ chậm rãi lấy Phù Không Thạch xuống mài! Bà ấy có thể đánh ra một cái động, sau đó từ từ chui ra bên ngoài!
Long Ngọc nghiêm túc nói:
~ Ta không rõ lắm, dù sao ta đã lục soát, Ác Hoàng đang ở bên trong! Chúng ta nhất định phải lập tức nghĩ cách, đưa Ác Hoàng ra ngoài!
Vương Khả hỏi lại lần hai:
- Nàng chắc chắn là Ác Hoàng ở bên trong sao?
Long Ngọc gật đầu xác nhận:
- Chắc chắn!
Vương Khả chìm vào trầm tư, dù sao trong này có quá nhiều điểm không hợp lí, nhưng xuất phát từ lòng tín nhiệm của hắn đối với Long Ngọc, Vương Khả rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này, gật đầu:
- Được, ta tin nàng!
Long Ngọc chau mày:
- Chỉ là hiện tại ta đang bị thương, muốn xông vào Ngục Giam Phù Không, chỉ sợ có chút... !
Vương Khả lắc đầu nói:
- Không sao, vào Ngục Giam Phù Không thôi mà, rất đơn giản!
Vẻ mặt Long Ngọc khó hiểu:
- Rất đơn giản sao?
Đơn giản chỗ nào? Kết giới của Ngục Giam Phù Không này có thể ngăn cản cả cảnh giới Võ Thần, hơn nữa, chúng ta chỉ cần có chút động tĩnh chắc chắn sẽ dẫn đến rất nhiều cường giả, làm sao đi vào được đây?
Vương Khả nói:
- Cứ như lần trước, chúng ta giả mạo Ma Tôn một lần nữa!
Thần sắc Long Ngọc cổ quái:
- Huynh nói sao? Ta giả mạo Ma Tôn à?
Vương Khả giải thích:
- Không sai, Ma Tôn hiện đang bế quan, không ra ngoài, chúng ta cũng không có cách nào mời được Ma Tôn đến, nếu như mời được Ma Tôn đến, mọi thứ đều dễ dàng, trực tiếp giết tới là được, hiện tại chỉ có thể giả mạo Ma Tôn, hù dọa bọn họ!
Vương Khả nói tiếp:
- Lần trước, chúng ta không phải đã giả mạo Ma Tôn để hù dọa Xà Vương rồi sao? Từng có lần thành công, đã có kinh nghiệm rồi, nàng còn lo lắng gì nữa? Giao cho ta là được, nàng không cần làm gì cả, cũng không cần nói chuyện, đến lúc đó, nàng chỉ cần tạo dáng, ta phụ trách hù dọa!
Nàng câm nín, chẳng lẽ nàng đây lại phải giả mạo bản thân một lần nữa à?
Vương Khả lập tức lấy ra một bộ quần áo:
- Về phần quần áo của Ma Tôn, nàng không cần lo lắng, ta đã có, ở chỗ này, áo bào đen của Ma Tôn, mặt nạ của Ma Tôn! Nàng chỉ cần thay quần áo khác cùng mặt nạ là được!
Sắc mặt Long Ngọc cứng nhắc:
- Huynh, huynh, sao còn có cả quần áo và mặt nạ của Ma Tôn nữa?
Vương Khả khuyên nhủ:
- Lần trước không phải đã nói với nàng rồi sao, chuẩn bị kiếm tiền nhanh lời, bán những sản phầm xung quanh Ma Tôn, mặt nạ của Ma Tôn, áo bào đen của Ma Tôn! Nhưng mà nàng biết đó, đoạn thời gian kia công ty Thân Vương của ta kiếm tiền quá nhanh, chưa kịp đi làm, cái này chẳng phải là do chậm trễ đó sao? Đi đi, không có sao đâu, nàng chỉ cần giả mạo Ma Tôn một lần nữa thôi!
Long Ngọc:
x Mặc dù không tình nguyện cho lắm nhưng Long Ngọc vẫn đi đến gian phòng kế bên thay quần áo.
Rất nhanh, Long Ngọc đã mặc trang phục của Ma Tôn bước ra.
Long Ngọc đi ra, đeo mặt nạ kỳ dị nói:
- Giống không?
Vương Khả lập tức đáp:
- Giống, rất giống, chỉ thiếu một chút nữa là y như đúc rồi!
Long Ngọc có chút khó chịu, nói:
- Chỉ thiếu một chút nữa? Huynh muốn nói là ta phải gãy ngón tay đó à?
Hai mắt Vương Khả tỏa ánh mắt:
- Không phải, tay để ở trong tay áo, ai mà thấy được, ý ta là...
ngực của nàng... không, thân hình của nàng tốt hơn Ma Tôn, dù sao Ma Tôn cũng là nam nhân, nàng là nữ nhân, vóc người này, mặc áo bào đen coi như cũng...
Long Ngọc nhìn Vương Khả, lập tức đỏ mặt. Cũng may là có mặt nạ che đậy, không để cho Vương Khả nhìn thấy.
Long Ngọc trợn trắng mắt:
- Là do bộ áo bào đen của Ma Tôn này hơi nhỏ!
Vương Khả lập tức lấy ra một kiện áo bào đen khác:
- Hơi nhỏ sao? A, ta vẫn còn có mẫu lớn hơn này, nàng mau thử xem! Tại đảo Hồng Liên Thánh Sứ!
Long Ngọc một lần nữa thay một bộ áo bào đen cỡ lớn hơn, trang phục như vậy, giống Ma Tôn y như đúc.
Long Ngọc nhìn về phía Vương Khả:
- Bây giờ chưa đi sao?
Vương Khả trầm giọng nói:
- Từ giờ đến trời sáng vẫn còn sớm, tới vẫn kịp, trận chiến bên kia không phải có thể kết thúc ngay được, chờ chút đã!
Long Ngọc kinh ngạc:
- Còn người khác hay sao? Chờ gì vậy?
Vương Khả nói:
- Chờ các loại trợ giúp tới! Long Ngọc, trước tiên nàng điều dưỡng chữa thương đã, trước khi đi không phải ta đã thông báo cho thuộc hạ của Thỏ Vương rồi sao? Để sau khi Thỏ Vương nhận tin thì sẽ đến Hồng Liên Thánh Sứ đảo tìm chúng ta!
Long Ngọc vẫn lo lắng:
- Nhưng mà... !
Vương Khả lại nói:
- Lần này chúng ta không phải chỉ gạt một con rắn, lần này là rất nhiều người, canh ngục thì có gần trăm người, tù nhân có ba ngàn người, vì không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dựa vào hai người chúng ta thì chắc chắn chơi không lại. Nhất định phải có người trợ giúp, phải có tổ chức mới được!
Long Ngọc sững sờ:
- Hình như huynh rất quen với loại mánh khóe bịp bợm này thì phải?
Vương Khả lập tức nói tránh đi:
- Hả? Trước kia luyện tay nghề chỉ là vì kiếm miếng cơm, nàng đừng để ý, nhân cơ hội này, trước tiên nàng hãy dùng Quỷ Long Châu để trị thương, chỉ cần có thể khôi phục lại một chút là ổn rồi!
Long Ngọc gật đầu:
- Được!
Long Ngọc vừa nói xong, lập tức bắt đầu chữa trị, ở bên trong dưỡng thương.
Vương Khả đội một cái mũ rộng vành lên đi ra bên ngoài cửa, lấy một tấm vãi đồ ra treo ở nóc của khách sạn, kiên nhẫn chờ một thời gian.
Vương Khả nhíu mày chờ đợi:
- Mẹ nó! Tên Thỏ Vương này đang làm gì vậy? Không phải đã kêu bọn họ giữ liên lạc rồi sao? Sao đến tận bây giờ vẫn còn chưa tới!
Không phải ta đã nói sẽ treo một tấm vải đỏ trên nóc nhà để làm tín hiệu rồi à?
Tiểu nhị của khách sạn bưng món ăn đi ngang qua phòng trọ của Vương Khả nói:
- A, khách quan, đêm hôm khuya khoắt, ngài ra đây làm gì vậy?
Vương Khả đội mũ rộng vành, trầm giọng đáp:
- Không có gì! Ngươi làm việc của ngươi đi!
Tiểu nhị kia trừng to mắt nói:
- Ôi chao, khách quan, ngài giúp chúng tôi treo vải đỏ lên đỉnh lầu sao? Thật sư là... !
Vương Khả biến sắc: