- Ẩm!
Một tiếng động lớn vang lên, thân hình Ma Tôn bị Khô Lâu Cự Nhân đáng lùi.
Ma Tôn ngạc nhiên quan sát lực lượng của Khô Lâu Cự Nhân:
- Đây là uy lực vừa mới bước vào cảnh giới Võ Thần sao?
Cách đó không xa, khô lâu quyền trượng trong tay Hắc Liên Nhân Hoàng vung lên.
- Rầm! Râm!
Đất đá xung quanh hoang đảo hoàn toàn biến thành xương khô, một đám Khô Lâu Tướng Sĩ giống như bò từ trong đống xương khô ra, tay cầm cốt đao, toàn bộ đều nhằm về phía Ma Tôn.
- Hắc Liên Thánh Sứ, mặc dù thiên phú của ngươi rất mạnh, thực lực cũng không tồi, nhưng ngươi hoàn toàn không biết gì về lực lượng cả! Sư tôn của ngươi là Long Hoàng, năm đó hắn ta chỉ được phong làm Hắc Liên Thánh Sứ cho nên mới tức giận rời đi, tiến vào Thập Vạn Đại Sơn xưng vương xưng bá, ngươi cho rằng hắn chỉ là do tức giận thôi sao? Là bởi vì, hắn ta đấu không lại ta!
Hắn luôn miệng nói muốn ngóc đầu trở lại thì đã sao? Kết quả lại là cái thân tử đạo tiêu! Buồn cười, đúng là hết sức buồn cười!
Năm đó Long Hoàng còn không phải là đối thủ của ta, chẳng lẽ ngươi có thể sao? Đây là Cốt Hải Lĩnh Vực của ta! Ngươi chỉ là cảnh giới Nguyên Thần, ngay cả lĩnh vực của ta cũng không thể phá nổi, ha ha ha ha!
Hắc Liên Nhân Hoàng cười to nói. Vô số khô lâu tướng sĩ hét lớn:
- Giết!
- Ẩm!
Trong nháy mắt, tất cả khô lâu tướng sĩ đều xông về phía Hắc Liên Thánh Sứ, Khô Lâu Cự Nhân ở bốn phía hợp thành đại trận, chặn lại tất cả đường đi của Ma Tôn, trong nháy mắt đại chiến kịch liệt diễn ra. Ma Tôn phút chốc lâm vào khốn cảnh.
- Ẩm! Ẩm! Âm!
Bên trong Cốt Hải Lĩnh Vực, một trận chiến kinh hoàng nổ ra.
Đáng tiếc, giờ phút này không có một ai có thể nhìn thấy.
Ỗ bên cạnh đảo Hắc Liên Thánh Sứ, ở trên một tảng đá trên đảo nhỏ.
Vương Khả dựa vào trên tảng đá lớn, trong miệng ngậm một bông hoa trông hơi giống hoa hồng, kiên nhẫn chờ đợi.
Trời càng lúc càng càng tối.
Vương Khả không biết tại sao, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu.
- Không phải ta đang đợi Long Ngọc sao? Vì sao mắt ta cứ giật liên tục vậy? Sao Long Ngọc còn chưa tới nữa? Long Ngọc nàng nhanh lên đi!
Vương Khả nhíu mày, đi tới đi lui bên cạnh tảng đá lớn.
Ánh trăng chậm rãi lên không trung, lúc này, Vương Khả cảm thấy trong lòng càng ngày càng bứt rứt khó chịu.
- Rốt cuộc ta làm sao vậy? Ta phải lập tức đi tìm Long Ngọc, vì sao ta càng lúc càng cảm thấy bất an đây?
Bản thân Vương Khả cũng không biết phải làm sao.
Trên đảo Hắc Liên Thánh Sứ, bên cạnh một tảng đá nho nhỏ.
Không biết Vương Khả đã ngủ say từ lúc nào. Hắn dựa vào trên một tảng đá lớn, nằm một giấc mộng thật dài.
Hình ảnh trong mộng đều không phải sự thật, mà đó là phim truyền hình Trung Quốc “Tây Du Ký” xuất bản năm 86 mà Vương Khả từng xem qua khi còn ở Trái Đất.
Ở khung cảnh trong giấc mộng, hắn thấy bản thân trở thành Ngọc Hoàng Đại Đế. Bên cạnh hắn là Phật Tổ Như Lai đang đứng, trong lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai có một con tuyệt thế yêu hầu. Phật Tổ Như Lai lật úp tay xuống, đè ép tuyệt thế yêu hầu.
Phật Tổ Như Lai gầm một tiếng:
- Yêu hầu, xem đây, đây là Ngũ Chỉ Sơn! Đi!
- Âm, ầm, ầm, ầm, âm!
Sau đó lập tức nhìn Phật Tổ Như Lai tự bẻ gấy năm ngón tay, hóa thành năm ngọn núi lớn, từ trên trời giáng xuống, ầm ầm đè ép con yêu hầu xuống dưới Ngũ Chỉ Sơn.
- Rống!
Yêu hầu gầm lên vô cùng hung bạo, nhưng tiếc thay, nó vẫn không có cách nào ngăn cản uy lực Ngũ Chỉ Sơn. Hoàn toàn bị đè ở chân núi Ngũ Chỉ Sơn!
- Ẩm!
Ngũ Chỉ Sơn rơi xuống đất, phát ra kim quang rung trời.
Nhưng, tay phải của Phật Tổ Như Lai lại khuyết đi năm ngón tay.
Trong mộng Vương Khả biến thành Ngọc Hoàng Đại Đế hỏi:
- Phật Tổ Như Lai, ngài đã trấn áp được yêu hầu kia chưa?
Phật Tổ Như Lai mở miệng nói:
- Yêu hầu đã ăn bàn đào và cửu chuyển tiên đan, giờ phút này uy lực rất mạnh, chỉ có năm ngón tay, không thể trấn áp nó trong một thời gian dài, sau khi ta dùng phù chú này, yêu hầu này sẽ hoàn toàn bị phong ấn dưới chân Ngũ Chỉ Sơn!
Trong mộng Vương Khả biến thành Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức thúc giục nói:
- Phù chú nào? Chính là phù chú “úm ma ni bá mễ hồng” kia sao?
Vậy thì thỉnh Phật Tổ Như Lai mau mau hạ chú!
Phật Tổ Như Lai gật đầu, vừa định xuất thủ, sắc mặt bỗng nhiên đanh lại.
Phật Tổ Như Lai nhanh chóng dùng bàn tay trái không bị đứt ngón tay lục tìm trên người, nhưng mà tìm một hồi lâu, cũng chưa lấy ra được đồ vật.
Phía dưới, Ngũ Chỉ Sơn quả nhiên lại chấn động thêm một đợt.
Trong mộng Vương Khả biến thành Ngọc Hoàng Đại Đế thúc giục:
- Phật Tổ Như Lai, tên yêu hầu kia đã sắp phá mở Ngũ Chỉ Sơn rồi, phù chú của ngài ở đâu? Nhanh lên đi chứ! Sắc mặt Phật Tổ Như Lai cứng đờ:
- Hôm nay lúc ta đi ra ngoài, đi quá gấp, hình như... quên mang theo rồi!
Sắc mặt Vương Khả khi biến thành Ngọc Hoàng Đại Đế ở trong mộng cứng đờ:
- Không mang à? Vậy hiện tại làm sao bây giờ?
- Ẩm!
Chỉ nghe thấy ở hạ giới vang lên một tiếng thật lớn, yêu hầu đã đập tan Ngũ Chỉ Sơn. Yêu hầu gào lên, rung động cả khoảng trời:
- Ngọc Đế lão nhân, Như Lai lão nhân, các ngươi gạt ta, các ngươi chết đi cho ta!
Mà Vương Khả biến thành Ngọc Hoàng Đại Đế đột nhiên giật mình, chợt tỉnh lại.
Sau khi Vương Khả tỉnh lại, sửng sốt một hồi lâu, hung hăng sờ lên mặt một cái:
- Chơi trò gì đây? Ta mơ thấy phiên bản "Tây Du Ký" năm 86 là thế nào? Mẹ nó, chẳng lẽ là do ta quá mong muốn trở về Trái Đất sao? Nằm mơ còn có thể mơ lung tung như thế?
Vẻ mặt Vương Khả đây nghi hoặc.
Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời cao.
Vẻ mặt Vương Khả tức khắc phiền não:
- Nửa đêm rồi thì phải? Sao Long Ngọc còn chưa tới nữa? Lúc trước không phải trong lòng ta rất khó chịu đó sao? Sao lại ngủ thiếp đi rồi? Ai nha hoa hồng của ta!
Những bông hoa hồng mà hắn chuẩn bị tỉ mỉ cẩn thận, rõ ràng lại bị hắn không cẩn thận dập nát trong lúc ngủ.
- Chíu!
Ngay lúc này, ở đằng xa lóe lên một đạo lưu quang, một luồng khí tức xông thẳng đến tảng đá nơi Vương Khả đang nằm.