Bất Diệt Thần Vương

Chương 1422: Ngũ Chỉ Sơn




Vương Khả quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức biến đổi.

Hắn nhìn thấy Long Ngọc máu me đầy mình đang cấp tốc lao tới.

Vương Khả nhìn thấy cả người Long Ngọc đầy máu, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, nhanh chóng xông lên.

Vương Khả hốt hoảng la lên:

- Long Ngọc!

- Ẩm!

Vương Khả ôm chặt Long Ngọc trong tay, bản thân hắn cũng bị đập vào trên vào tảng đá lớn.

Vương Khả giật mình, lớn tiếng hỏi:

- Long Ngọc, nàng làm sao vậy? Sao cả người nàng toàn là máu thế?"

Lúc này Long Ngọc rất suy yếu, nàng nhìn Vương Khả nhẹ giọng nói:

- Mau, đi mau, mau trốn đi!

Vương Khả khẩn trương nói:

- Trốn gì? Trốn cái gì? Long Ngọc, an toàn rồi, nơi này là cung điện của Ma Tôn, chúng ta đã an toàn, đi, ta dẫn nàng đi tìm Ma Tôn!

Long Ngọc bị thương thành ra thế này, lúc này vẻ mặt Vương Khả rất lo lắng. Hắn nhanh chóng đút đan dược trị thương cho Long Ngọc, đồng thời kiểm tra vết thương của Long Ngọc.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, máu ở trên người Long Ngọc đều là máu của nàng, nhưng mà nơi chảy máu lại là tay phải.

Năm ngón tay trên bàn tay phải của Long Ngọc không còn nữa, mặc dù máu đã ngừng chảy, thế nhưng vết thương kia lại làm cho cặp mắt Vương Khả phút chốc đỏ bừng. Vương Khả phẫn nộ quát:

- Là ai, là ai làm nàng bị thương? Nàng nói cho ta biết đi, là ai khiến nàng thành như vậy, ta đi giết hắn!

Long Ngọc nôn nóng nói:

- Khụ khụ, là ta dùng cấm thuật, tự bẻ gãy năm ngón tay mới chặn hắn được một lúc, không bao lâu nữa, hắn có thể sẽ phá được Ngũ Chỉ Thuật của ta, đi mau, nếu như còn không đi mau sẽ không kịp!

Vương Khả ôm Long Ngọc lại, trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn:

- Có ta ở đây, nàng yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ bảo hộ nàng! Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể làm nàng bị thương.

Long Ngọc lộ ra một nụ cười khổ:

- Huynh sẽ bảo vệ ta sao? AI Vương Khả ôm Long Ngọc, vẻ mặt kiên quyết nói:

- Nàng không tin ta cũng không sao cả! Yên tâm, ta sẽ không để nàng bị thương nữa! Lần này, ta sẽ xin phép Ma Tôn đưa nàng tới bên cạnh của ta, ta sẽ không để ai làm tổn thương nàng. Ta sẽ tìm thầy thuốc giỏi nhất, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng!

Long Ngọc chua xót nói:

- Vô dụng, không ai có thể trị khỏi những ngón tay đã bị đứt của ta, đây là công pháp đặc thù của ta! Trừ khi bản thân ta tự tái tạo lại những ngón tay bị đứt này, tự mình mọc ra ngón tay mới được, nhưng mà... !

Vương Khả vội vàng nói:

- Rốt cuộc Ma Tôn đã dạy nàng cái công pháp gì vậy, sao lại không thể chữa khỏi được? Không, ta quen biết rất nhiều người, ta có thể nhờ người xung quanh chữa trị cho nàng, nhất định sẽ có biện pháp!

Long Ngọc chua xót:

~ Trừ khi có long châu! Giống như loại long châu lần trước huynh đưa cho ta! Đáng tiếc, loại long châu đó lại được hình thành từ long mạch, cho dù là long mạch bình thường cũng không có, vạn người đổ xô đi tìm cũng không tìm được một cái! Biết đi đâu mà tìm đây? Chưa kể, ta cần phải có Long Châu thuần âm mới có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn, chỉ như vậy mới có thể tái tạo lại ngón tay, thậm chí còn có thể nâng cao tu vi, nhưng...

Long Ngọc vừa nói được một nửa, đột nhiên sắc mặt nàng cứng đờ, bởi vì trên tay trái của nàng bỗng nhiên xuất hiện một viên long châu màu xanh lam. Vương Khả lo lắng nói:

- Cái này được không? Nhất thời ta không tìm được cái khác thay thế, trên người ta chỉ có cái này, nàng có thể nhìn trước xem được không? Sau này ta sẽ giúp nàng tìm nói!

- Quỷ Long Châu à? Huynh, huynh, huynh làm sao có thể có Quỷ Long Châu?

Long Ngọc ngạc nhiên, nhìn chằm chằm về phía Vương Khả.

Vương Khả nôn nóng nói:

- Nàng xem nó có được không? Nếu không được ta lại nghĩ cách khác, cho dù ta có táng gia bại sản, ta cũng sẽ treo giải thưởng cho người tìm mua nó cho nàng! Long Ngọc ngơ ngác nhìn Quỷ Long Châu trong tay, nuốt máu vừa lên tới cửa miệng xuống, cẩn thận kiểm tra một hồi. Long Ngọc nhìn Vương Khả, vẻ mặt khó hiểu:

- Đúng rồi, ta muốn chính là loại Long Châu thuần âm này, hơn nữa, viên long châu của huynh còn lớn hơn ta tưởng tượng! Với viên long châu này, ta không những có thể chữa lành vết thương nhanh chóng, mà còn có thể nhanh chóng tái tạo lại ngón tay, thậm chí tu vi của ta còn có thể tiến được một bước lớn! Huynh, huynh tìm thấy nó ở đâu vậy? Vì sao, mỗi khi ta cần cái gì, huynh đều có thể lấy ra được?

- Hữu dụng là được, nàng dùng trước đi, mau chóng chữa lành vết thương!

Vương Khả thúc giục. Long Ngọc nhìn Vương Khả, thần sắc phức tạp.

Quỷ Long Châu này sao? Bao nhiêu năm qua nàng đã tiêu tốn biết bao tiền của, thậm chí còn tự mình tìm trên trăm cái đại địa long mạch nhưng ngay cả một viên long châu còn tìm không thấy chứ đừng nói chỉ tới Quỷ Long Châu, cho dù là long châu loại phổ thông nhất cũng chưa tìm được nữa là.

Nhưng, nhưng...

- Vương Khả, huynh là do ông trời phái tới bảo vệ ta sao?

Long Ngọc nhìn Vương Khả, ánh mắt chợt lóe lên vẻ kì quái.

Vương Khả không nhìn ra được sự thay đổi trong mắt của Long Ngọc, chỉ ôm Long Ngọc đang bị thương, nhanh chóng bay đến hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ. Về phần Quỷ Long Châu mà hắn đưa cho Long Ngọc, chính là viên Quỷ Long Châu mà không lâu trước đây, Hổ Hoàng luyện chế cái Quỷ Long Mạch kia, từ bên trong cái Quỷ Long Mạch đó lấy ra! Toàn bộ tinh hoa của quỷ long mạch đều tập chung trên viên Quỷ Long Châu này. Sau khi Quỷ Long Mạch bị mất đi toàn bộ tỉnh hoa, lập tức khô quắt thu nhỏ lại, bị Thử Vương nuốt hết.

- Ma Tôn! Ma Tôn, ngài xuất quan rồi sao?

Vương Khả vội vàng chạy tới cung điện nơi Ma Tôn đang bế quan.

- Ẩm!

Xung quanh cung điện dường như có kết giới, ngăn cản Vương Khả lại.

- Thần Long Giáo Chủ, Ma Tôn đang bế quan, không ai được phép bước vào!

Vài tên thị vệ tiến lên nói.

Cùng lúc đó, mấy tên thị vệ cũng nhìn thấy nữ nhân mà hắn đang ôm trong lòng, rõ ràng chưa có ai từng thấy qua gương mặt thật của Long Ngọc, cho nên giờ phút này cũng không có ai biết nàng.

- Ai, bây giờ đang là thời khắc mấu chốt, sao Ma Tôn có thể bế quan được chứ?

Vẻ mặt Vương Khả buồn bực.

Vương Khả quay đầu lại, ôm Long Ngọc phi đến cung điện nơi hắn đang ở. Vương Khả lo lắng nói: