Bất Diệt Thần Vương

Chương 1420: Uy lực của Nhân Hoàng




Không chỉ có cái đầu lâu khổng lồ kia, tất cả đất đá xung quanh hoang đảo này giống như đang xảy ra biến hóa quỷ dị, từ từ biến thành khô lâu, nguyên một đống khô lâu.

Mặc dù tảng đá dưới chân Ma Tôn không bị ảnh hưởng, nhưng Ma Tôn vẫn vô cùng cảnh giác. Ma Tôn lạnh lùng nói:

- Hắc Liên Nhân Hoàng? Ngươi tới tìm ta, chỉ là để cho ta đứng ở đây cùng ngươi sao?

Người áo đen đối diện, chống khô lâu quyền trượng, trầm ngâm một hồi:

- Hắc Liên Thánh Sứ, mấy năm nay, mặc dù ngươi ở Hắc Liên Hoàng Triều tàn sát khắp nơi, nhưng trẫm cũng chưa từng làm khó ngươi đúng không?

Ma Tôn lạnh lùng nói:

- Muốn làm khó ta à? Ta giết chính là thuộc hạ của ta, ngươi dựa vào cái gì muốn làm khó ta?

Hắc Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói:

- Ngươi nghĩ xem, nếu như trẫm có lòng muốn làm khó ngươi, ngươi còn có thể tàn sát khắp nơi được sao?

Ma Tôn trầm giọng nói:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Hắc Liên Nhân Hoàng nghiêm túc nói:

- Trẫm không động vào ngươi, cũng không chèn ép ngươi! Cũng không phải bởi vì ngươi được Ác Hoàng sắc phong, không phải trẫm kiêng kị Ác Hoàng, mà là trẫm coi trọng năng lực của ngươi, ngươi là một nhân tài, trẫm rất thưởng thức ngươi!

Giọng điệu Ma Tôn nặng nề:

- Hả?

Hắc Liên Nhân Hoàng nghiêm nghị nói:

- Đáng tiếc, ngươi lại là nam nhân! Thật đáng tiếc! Nếu như ngươi là nữ nhân, trẫm bằng mọi giá đều phải cưới ngươi vào hậu cung, để ngươi ngồi vào vị trí chủ nhân hậu cung!

Ma Tôn lạnh lùng lên tiếng:

- Hừ, ngươi đang vũ nhục ta đó à?

Hắc Liên Nhân Hoàng nghiêm nghị nói.

- Không, trẫm nói, trẫm đánh giá cao tài năng của ngươi! Ngươi có nguyện ý đi theo trẫm không?

Ma Tôn cười lạnh:

- Ha, ha ha ha, ha ha ha, đi theo ngươi sao? Bản tôn chưa từng đi theo bất cứ kẻ nào!

Hắc Liên Nhân Hoàng trầm giọng:

- Hôm nay là cơ hội cuối cùng của ngươi, trẫm vì yêu quý tài năng mới có thể nói nhiều như vậy với ngươi, bằng không, vừa rồi trẫm đã lập tức động thủ!

- Động thủ sao? Ngươi có biết đây là chỗ nào không? Không đúng, ngươi không kiêng nể gì cả, chẳng lẽ ngươi muốn ở đây động thủ với ta luôn à? Ác Hoàng xảy ra chuyện, có phải là do ngươi hạ độc thủ ở sau bức màn không?

Đồng tử Ma Tôn đột nhiên co rụt lại. Hắc Liên Nhân Hoàng nhìn chằm chằm vào Ma Tôn một hồi:

- Quả nhiên ngươi rất cảnh giác, Ác Hoàng đã xảy ra chuyện gì?

Ngươi cũng đã phát hiện ra rồi! Không sai, ngươi đoán không sai!

Ác Hoàng đã xảy ra chuyện, thiên hạ này đã không còn ai có thể bảo hộ cho ngươi, chỉ cần ngươi thần phục trẫm, trẫm không những thả ngươi, hơn nữa, về sau sẽ còn ban cho ngươi địa vị cao hơn!

Ma Tôn bỗng nhiên phản bác:

- Không thể, không có khả năng, thực lực của Ác Hoàng là thiên hạ đệ nhất ở Trung Thần Châu, ngươi sao có thể không một tiếng động làm cho Ác Hoàng bị thương được? Chuyện này không có khả năng, ngươi nói láo!

Hắc Liên Nhân Hoàng cười lạnh nói:

- Nói láo gì chứ? Ngươi nhìn xem đây là cái gì?

Trong lúc nói chuyện, Hắc Liên Nhân Hoàng ném một khối ngọc bội ra ngoài.

Ngọc bội chuẩn xác không lệch rơi vào trong lòng bàn tay của Ma Tôn.

- Đây không phải là khối ngọc bội mà Ác Hoàng vẫn luôn đeo trước ngực sao? Cho tới bây giờ bà ấy vẫn chưa từng tháo khối ngọc bội xuống. Nếu như cái này là thật, vậy chẳng phải Ác Hoàng đã thật sự xảy ra chuyện rồi sao? Ác Hoàng ở trong cung kia là giả, đến ngọc bội mà ngươi cũng làm ra một cái ngọc bội giả khác à?

Đồng tử Ma Tôn co lại trừng mắt nhìn Hắc Liên Nhân Hoàng. Hắc Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói tiếp:

- Ngọc bội này, thật ra không phải là pháp bảo gì lợi hại, chỉ là dùng để tưởng niệm tạo thành! Cho ngươi xem một chút cũng không có vấn đề gì! Giờ phút này, ngươi chắc cũng đã biết được thủ đoạn của chúng ta, cũng rõ ràng hoàn cảnh của bản thân rồi đúng không? Bây giờ trẫm lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa để thần phục trẫm! Chỉ cần ngươi thần phục trẫm, trẫm sẽ cho phép ngươi giữ lại toàn bộ những gì mà ngươi đang có, đồng thời, còn để cho ngươi có được nhiều thứ hơn nữa!

Ma Tôn nheo mắt hỏi:

- Ngươi vừa nói “thủ đoạn của chúng ta” ? Ý là lần này những kẻ đối phó Ác Hoàng, không chỉ có một mình ngươi mà còn có những kẻ khác địa vị không chênh lệch bao nhiêu so với ngươi, có phải là những Nhân Hoàng khác không?

Hắc Liên Nhân Hoàng trầm giọng nói:

- Thần phục trẫm, trẫm có thể nói cho ngươi tất cả mọi chuyện!

Thậm chí còn cho phép ngươi tham gia! Thần phục trẫm, trẫm sẽ cho ngươi tiếp nhận chú ấn, từ nay về sau, ta và ngươi có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục! Ngươi sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, hưởng thụ quyền lực chí cao vô thượng! Còn không thì hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Ma Tôn lạnh lùng trả lời:

- Muốn hạ chú ấn cho ta à? Để cho ta từ đây trở thành nô lệ của ngươi sao? Ha ha ha, Hắc Liên Nhân Hoàng, ngươi cho rằng bản tôn có thể đồng ý hay không?

Hắc Liên Nhân Hoàng nói:

- Lúc ngươi và Hồng Liên Thánh Sứ chiến một trận, trẫm đã nhìn thấy! Ngày ấy đã là cực hạn của ngươi rồi, cảnh giới Nguyên Thần vĩnh viễn chỉ là cảnh giới Nguyên Thần, Hồng Liên Thánh Sứ là người yếu nhất trong tứ đại thánh sứ, ngươi đánh bại hắn cũng không tính là gì, lại còn để lộ ra khuyết điểm của ngươi! Trẫm muốn tiêu diệt ngươi dễ như trở bàn tay, bây giờ nếu như ngươi không thần phục, ngươi chắc chắn sẽ phải tan thành mây khói!

- Vậy thì cứ thử xem!

Ma Tôn dậm chân, muốn rời đi.

- Âm Khô lâu quyền trượng trong tay Hắc Liên Nhân Hoàng lập tức đụng vào đầu lâu khổng lồ trên mặt đất.

- Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Từ bốn phương tám hướng trong biển trên hoang đảo bỗng nhiên có bốn bộ xương khô khổng lồ vọt lên khỏi mặt nước, mỗi một bộ xương khô đều cao tới năm mươi trượng, giống như bốn cự nhân cao năm mươi trượng, phát ra khí thế ngút trời.

Sau khi bốn Khô Lâu Cự Nhân vừa ra, lập tức ngửa mặt lên trời gào thét.

- Rống!

Vào thời điểm tiếng rống to vang lên, thiên địa biến sắc, bốn phía lập tức bị vô số hắc phong bao phủ.

Hắc phong cuồn cuộn giống như hình thành đại trận đây trời, bao vây xung quanh hoang đảo.

Ma Tôn giẫm lên không trung, vọt về nơi xa, vào giờ phút này, một Khô Lâu Cự Nhân trong nháy mắt đánh xuống một chưởng.