- Cầm cái này lệnh bài đi!
Thỏ Vương kinh ngạc nhìn lệnh bài trong tay:
- Lệnh bài của Hắc Liên Thánh Sứ à?
Vương Khả trừng mắt nói:
- Bây giờ, còn có kẻ nào dám bắt ngươi sao?
Thỏ Vương kích động nói:
- Không, không, có tấm lệnh bài này, ta đã yên tâm!
Ba ngày trước, Ma Tôn nhất chiến thành danh, lúc này, làm gì còn ai đám tìm nó gây phiền phức chứ?
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Vậy còn không mau đi!
Thỏ Vương quay đầu chạy:
- Ta đi ngay, ta đi ngay!
Vương Khả thở dài một hơi, lúc này mới bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, một tên thủ vệ của Hắc Liên Thánh Sứ đi đến, cung kính nói:
- Bẩm Thần Long Giáo Chủ!
Hai mắt Vương Khả sáng lên:
- Sao? Ngươi không phải là thủ vệ của Ma Tôn à? Có chuyện gì?
Sao ngươi lại tới tìm ta ? Chẳng lẽ Ma Tôn xuất quan rồi sao?
Thủ vệ kia cung kính nói:
- Không phải, Ma Tôn nói, ngài ấy muốn để cho bế quan lâu dài, không muốn cho người khác đến quấy rây hắn! Ngài ấy bảo ta nói cho ngài một tiếng, nói rằng Đệ tử của Ma Tôn sẽ tới trong đêm nay, bảo ngài đi tiếp một chút!
Vương Khả cau mày:
- Đệ tử của Ma Tôn à?
Hai mắt Vương Khả đột ngột sáng lên, Đệ tử của Ma Tôn là ai? Đó không phải là Long Ngọc sao? Long Ngọc sẽ tới trong đêm nay à?
Vương Khả kích động nói:
- Õ đâu, mau nói để ta đi tiếp!
Thủ vệ kia lập tức nói:
- Ách, ở một hòn đảo nhỏ bên cạnh đảo Hắc Liên Thánh Sứ, ở ngay hướng kia, hai ngày trước ta đã chỉ cho ngài rồi. Ma Tôn nói, sau khi trời tối đệ tử của Ma Tôn sẽ lập tức đến, nên mới để cho ngài đi đón. Thần Long Giáo Chủ, hay là để ta thu xếp cho một số người đi cùng với ngài được không?
Vương Khả ngăn lại nói:
- Không cần, tuyệt đối không cần, chỉ cần một mình ta đi là đủ rồi, các ngươi tự mình đi nghỉ ngơi đi!
Nói đùa cái gì vậy, đi gặp Long Ngọc, ta còn phải dẫn theo mấy cái bóng đèn như các ngươi à? Ta cũng không bị bệnh!
Thủ vệ kia nói:
- Ách, vậy được!
Vương Khả gấp gáp quay đầu muốn đi.
Thủ vệ kia kinh ngạc nói:
- Thần Long Giáo Chủ, bây giờ còn lâu lắm mới tới trời tối! Ngài muốn đi ngay bây giờ sao?
Vương Khả chỉ lưu lại một câu, lập tức mất dạng:
- Không phải, ta muốn trở về phòng tắm rửa thay quần áo mới!
Thủ vệ đứng yên tại chỗ, sững sờ một hồi lâu, Vương Khả đi tiếp đệ tử của Ma Tôn, còn cần phải tắm rửa thay quần áo nữa sao?
Hình như hắn làm hơi quá rồi đúng không?
Trong phòng của Vương Khả, sau khi tắm gội thay quần áo xong, Vương Khả nhìn vào trong gương xoa xoa đầu tóc ướt của mình!
Trong ánh mắt lộ ra vẻ mong mỏi mãnh liệt, lại còn ngâm nga một tiểu khúc!
- Đã lâu không gặp Long Ngọc, kiểu tóc này chắc là ổn rồi đúng không, chắc là có thể phải không nhỉ? Không, không, không đủ ổn trọng, quá tăng động, phải ổn trọng hơn nữa!
Vương Khả tiếp tục chỉnh sửa lại kiểu tóc của mình.
Đột nhiên, sắc mặt Vương Khả biến đổi, đột ngột nghiêng đầu.
Nhưng mà sau lưng hắn ngay cả một bóng người cũng không có.
- Soạt!
Trong nháy mắt Vương Khả kéo cửa, nhìn ra bên ngoài.
Một tên thủ vệ hiếu kỳ nói:
- Giáo chủ, có chuyện gì sao?
Vương Khả trầm giọng:
- Vừa rồi có ai tới đây không?
Một thủ vệ cung kính trả lời:
- Không, không có, chúng thuộc hạ vẫn luôn canh giữ ở gần đây, không có ai!
Vẻ mặt Vương Khả nghi hoặc, bước vào phòng, lầm bẩm một mình:
- Chẳng lẽ cảm giác ta sai rồi sao? Tại sao ta có cảm giác vừa rồi có ai đó đang theo dõi ta nhỉ? Gần đây ta quá nhạy cảm sao?
Tuy rằng phân vân, nhưng Vương Khả vẫn cẩn thận chỉnh hoàn thiện lại kiểu tóc của mình.
Trong cung điện của Hắc Liên Thánh Sứ, Ma Tôn đang bế quan ở bên trong đại điện.
Ma Tôn đã thay một thân y phục màu trắng, nhìn qua hết sức dịu dàng như nước, kia không phải là Long Ngọc mà Vương Khả đang mong chờ sao? Long Ngọc đang chải tóc trước gương.
Bỗng nhiên, Long Ngọc nhíu mày, thần sắc cứng lại, lộ ra một nụ cười khẽ:
- Huynh thật cảnh giác, đến thần thức của ta mà cũng có thể cảm ứng được sao?
Long Ngọc nở nụ cười, cũng không thăm dò bên ngoài nữa, mà chuyên tâm nhìn bản thân nàng trong gương.
- Ăn nói ngọt xót, trước đây huynh từng nói với ta, chỉ cần có một trong ba cái, thì huynh đã thỏa mãn rồi, nhưng hiện tại huynh đã thay đổi rồi đúng không? Huynh bắt đầu không cam lòng chỉ được lấy một cái? Hừ, còn một vừa hai phải đòi thấy ta mặt mới dám nói lời thật lòng à? Được, vậy đêm nay ta muốn nghe huynh nói rõ ràng!
Long Ngọc thở dài một hơi thật sâu, nhẹ nhàng buộc lại tóc.
Sau khi dịch dung xong, Long Ngọc đối chiếu hình ảnh khác của bản thân trong gương, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ, chuẩn bị rời đi.
Đồng tử của Long Ngọc đột nhiên co rút lại, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Một giọng nói lạnh lùng truyền vào đại sảnh:
- Hắc Liên Thánh Sứ, ta đang chờ ngươi ở bờ biển phía Tây!
Sắc mặt Long Ngọc trầm xuống, ánh mắt thay đổi phức tạp.
Nhìn bản thân ở trong gương đã ăn vận đầy đủ, Long Ngọc hít vào một hơi thật sâu.
Tay vung lên, nàng khoác lên người một thân trường bào màu đen, đồng thời lấy ra một cái mặt nạ ác quỷ chậm rãi đeo lên, một lần nữa hóa thân thành hình dạng Ma Tôn.
Ma Tôn quay đầu lại, liếc nhìn tới chỗ Vương Khả, trong mắt nàng có vẻ phiền muộn, siết chặt nắm đấm, thân hình thoắt một cái biến mất ở bên trong đại điện.
Mà ở một nơi khác, giờ phút này Vương Khả đang đi ra khỏi phòng với tâm trạng cực kỳ tốt.
Một thủ vệ kinh ngạc nói:
- Thần Long Giáo Chủ, hình như hôm nay ngài có chút không giống mọi ngày thì phải?
Vương Khả nhìn thủ vệ hỏi:
- Đương nhiên, ngươi có biết nơi nào bán hoa hồng xung quanh đây không?
Thủ vệ sửng sốt:
- Hoa gì ạ?
- Ách, nói ngươi cũng không biết, quên đi, ta tự mình đi tìm!
Vương Khả lập tức không để ý tới thủ vệ kia nữa, vui sướng nên bước rời đi.
Một canh giờ sau.
Ở một một cái đảo hoang không người trên bờ biển phía Tây!
Trên hoang đảo có hai người mặc áo bào đen đang đứng, một trong số họ chính là Ma Tôn đeo mặt nạ, người mặc áo bào đen còn lại trên tay cầm một cây khô lâu quyền trượng, đứng yên tại chỗ giẫm một cái, gò đất giống như biến thành giống như một cái đầu lâu khổng lô.