Ma Tôn đã quyết định rồi, chúng ta nhiều nhất chỉ là một chút tức giận mà thôi, sửa lại là được chứ gì?
- Tốt, vậy thì mời đệ ngũ đường chủ nói vài câu?
Chu Hồng Y nhìn về phía Nhiếp Diệt Tuyệt.
Ngày xưa Nhiếp Diệt Tuyệt sát hại vô số đệ tử, Chu Hồng Y vì giúp nàng trải đường, có thể nói là đã rất nhọc lòng.
Nhiếp Diệt Tuyệt đi vào trong sân rộng, nhìn về phía Chu Hồng Y.
- Hồng Y ca ca!
Bỗng nhiên trong mắt Nhiếp Diệt Tuyệt lóe lên một cỗ nhu ý nói.
- Thanh nhi?
Vẻ mặt Chu Hồng Y trở nên vui vẻ.
Câu nói này của Thanh nhi là tha thứ ta sao?
- Ngươi còn nhớ thời điểm năm đó chúng ta là phàm nhân không?
Nhiếp Diệt Tuyệt giống như nhớ lại quá khứ, trong mắt lóe lên một cỗ nhu tình ngọt ngào.
Đang có rất nhiều tà ma đứng xem đấy, bảo nàng tới nói chuyện, tại sao lại nhớ lại quá khứ với ta?
Chu Hồng Y cũng không câu nệ tiểu tiết, tự nhiên phối hợp, chỉ cần Thanh nhi có thể hồi tâm chuyển ý, hình tượng tính là cái gì?
- Ta đương nhiên nhớ kỹ, năm đó Chu gia ta làm nghề y, Chu Hồng Y ta càng học thành tài từ sớm, chu du các nơi trong nhân gian, cứu chữa vô số, trừ được mấy trận ôn dịch, đến chỗ nào mọi người cũng gọi ta là Chu thần y, mà nàng... !
Chu Hồng Y nhớ lại nói.
- Ta là đại tiểu thư Nhiếp phủ, cha mẹ vì hôn sự của ta mà bận rộn, giúp ta giới thiệu vương công quý tộc, thế nhưng, thế nhưng ta nhìn ai cũng chướng mắt, một lần ta đi ngang qua khu dịch bệnh, thấy ngươi mệt đến mức nằm trên mặt đất, ta cho ngươi uống một chén nước, chuyện thứ nhất ngươi tỉnh lại không phải là cảm tạ ta, mà là tiếp tục xem bệnh cho mấy tên ăn mày! Hình ảnh kia đã khiến ta rung động thật sâu, ngươi có tâm tế thế cứu dân, ngươi là anh hùng trong lòng ta, ta không để ý đến gia tộc phản đối, chỉ muốn đi cùng ngươi, tế thế cứu dân, ta ở trên người ngươi thấy được một phần chân thành, một phần ái tâm, một phần chân tình!
Con ngươi Nhiếp Diệt Tuyệt hơi ướt át nói.
- Chuyện năm đó, đều đã qua!
Chu Hồng Y an ủi.
- Đúng vậy, cũng chẳng quay đầu lại được!
Trong mắt Nhiếp Diệt Tuyệt càng ngày càng ướt át.
- Cũng may, nàng và ta đều còn tồn tại, nàng và ta lại có thể tiến đến với nhau! Thanh nhi, chuyện đau lòng đa qua hãy để cho nó qua, hiện tại, có ta!
Chu Hồng Y tiến lên lau nước mắt cho Nhiếp Diệt Tuyệt.
Mặc dù nhóm tà ma ở xung quanh không kiên nhẫn được, nhưng không ai dám xen vào.
- Hồng y, ngươi có thể ôm ta một cái không?
Nhiếp Diệt Tuyệt có chút nức nở nói.
- Đương nhiên!
Chu Hồng Y lập tức vui vẻ duỗi ra hai tay.
- Không phải như vậy, mà là ngươi ôm ta từ phía sau, giống như ngày xưa chúng ta cùng ngắm hoa cải dầu ấy!
Mắt Nhiếp Diệt Tuyệt đỏ hồng, mong đợi nói.
- Được, được!
Chu Hồng Y vui mừng.
Rốt cục Thanh nhi cũng tiếp nhận mình, quá tốt rồi, quá tốt rồi, dù cho nơi này có rất nhiều tà ma nhìn cũng không sao. Thanh nhi của ta trở về rồi.
Chu Hồng Y vòng ra sau lưng Nhiếp Diệt Tuyệt, ôm chặt lấy nàng.
- Năm đó, ngắm hoa cải dầu, ngươi ôm ta, dạy ta luyện kiếm!
Nhiếp Diệt Tuyệt lấy ra một thanh trường kiếm.
Giống như đang nhớ về năm đó, giờ khắc này, tâm tình Chu Hồng Y hết sức hài lòng, rốt cục, rốt cục Thanh nhi của ta cũng đã trở về. Năm đó chính là nhu tình mật ý như vậy, chính là như vậy.
Chu Hồng Y chậm rãi nhắm mắt lại, nhớ lại sự ngọt ngào năm đó.
- Ôm chặt ta!
Nhiếp Diệt Tuyệt nức nở nói.
Chu Hồng Y ôm càng ngày càng chặt, cũng ngay một khắc này, rất nhiều tà ma ở bốn phía lập tức biến sắc.
- Đường chủ, cẩn thận!
Chúng tà ma sợ hãi kêu lên.
Chỉ thấy, bỗng nhiên trường kiếm trong tay Nhiếp Diệt Tuyệt nghịch chuyển quay đầu, mũi kiếm hướng về phía bộ ngực của mình, dùng lực.
- Tư... !
Một kiếm này, xuyên thấu lồng ngực Nhiếp Diệt Tuyệt, đi qua thân thể, đâm vào lồng ngực Chu Hồng Y đang ôm chặt nàng.
Một kiếm xuyên hai thân?
Tất cả mọi người đều sợ hãi, chuyện này, chuyện này, Nhiếp Diệt Tuyệt đang tự sát sao? Không đúng, không đúng, nàng đang đồng quy vu tận với Chu Hồng Y?
- Thanh nhi?
Chu Hồng Y mở hai mắt ra, máu tươi trong miệng chảy xuống, kinh ngạc nói.
Chu Hồng Y cho rằng Thanh nhi đã hồi tâm chuyển ý, làm sao có thể nghĩ đến Thanh nhi muốn giết mình?
Chúng đệ tử Kim Ô Tông đang đau thương, đột nhiên toàn thân chấn động, chuyện này, đây là tình huống gì vậy?
- Đường chủ!
Một đám tà ma lập tức đánh tới.
Nhiếp Diệt Tuyệt một tay nắm lấy chuôi kiếm trong lồng ngực, một tay còn lại vung lên trời.
- Mở!
- Ông!
Đột nhiên, vô số ánh sáng xanh từ trên trời giáng xuống, tiếp theo, tất cả tà ma muốn nhào về phía hai người, bị định lại ở đó, không nhúc nhích được.
- Cái gì? Tại sao ta không thể động?
- Cái ánh sáng xanh này là cái gì?
- Định Quang Kính, là Định Quang Kính của Thiên Lang Tông?
Chúng tà ma sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn trời.
Quả nhiên, trên bầu trời có một chiếc gương, chính là Định Quang Kính Thiên Lang Tông, đồng thời, lấy Định Quang Kính làm trung tâm, một cái trận pháp kết giới thật to từ trên trời giáng xuống, bao vây lấy toàn bộ bốn phương tám hướng vương cung.
- Oanh... !
Một tiếng động thật lớn vang lên, kết giới khổng lồ liền tạo thành.
- Cái này, cái này là Thiên Lôi Tru Ma Trận? Định Quang Kính? Từ khi nào, Thanh nhi, nàng đã bố trí nó từ lúc nào? Ta nhớ lúc trước nàng... !
Chu Hồng Y kinh ngạc nói.
Chu Hồng Y biết rõ những ngày này Nhiếp Diệt Tuyệt bày trận ở vương cung, Chu Hồng Y còn cẩn thận điều tra, nhưng, cái trận pháp kia cũng không tính là gì, chỉ là phòng ngự ngoại địch, Chu Hồng Y cũng không có nói toạc ra, nhưng hôm nay, tại sao trận pháp này bỗng nhiên biến đổi?
- Những ngày qua, trận cơ dùng để bố trí trận pháp, đều giống trận cơ Thiên Lôi Tru Ma Trận, Định Quang Kính là do ta mượn từ chỗ Trần Thiên Nguyên, về phần bố trí lúc nào? Là hôm qua ngươi mang theo quần ma đi Chu Tiên trấn đón công chúa U Nguyệt, ta thừa dịp Thanh Kinh vô ma, cấp tốc sửa trận mà thành!
Miệng Nhiếp Diệt Tuyệt chảy máu, cười thảm nói.
Định Quang Kính chiếu xuống, dưới Nguyên Anh cảnh đều bị giam cầm, mà hiện tại hai đại cường giả Nguyên Anh cảnh, lại đang ở thế đồng quy vu tận, toàn bộ người của vương cung cũng không thể động.