Nhiếp Thiên Bá đánh một quyền lên đầu Chu Yếm, để cho lời nói đến khóe miệng ngừng lại.
- Ngươi, ngươi có bệnh à, nhỏ giọng nói chuyện không được sao? Nôn hết lên người ta, mà ngươi ăn cái gì lại thúi như vậy? Còn muốn hô cứu mạng? Ngươi vừa hô lên, không phải ta sẽ bị đệ tử Ma Giáo phía ngoài xé thành mảnh nhỏ ư?
Nhiếp Thiên Bá buồn bực nói.
Vễnh tai nghe ngóng bên ngoài, rất rõ ràng, quần ma bên ngoài sắp mở cánh cửa này ra.
Giờ phút này, Chu Yếm đã bị mình đánh ngất xỉu, bản thân còn tiếp tục ở chỗ này chính là tự tìm cái chết.
- Mẹ nó, lần này lại bị Chu Yếm lừa, cho rằng đi theo ngươi có chỗ tốt, kết quả, cái tên ngu xuẩn nhà ngươi, không biết đưa công chúa U Nguyệt đi đâu rồi, còn, còn... !
Nhiếp Thiên Bá buồn bực.
Lập tức quay đầu chạy về phía thiền điện, từ địa cung rút lui.
...
Vương Khả trói Chu Yếm, lặng lẽ từ địa đạo rút lui, mà đệ tử Vương gia, đã sớm một bước đi xa. Vương Khả cũng không gấp, bởi vì, đến địa đạo, đã chứng minh hôm nay đạt thành công lớn rồi.
- Cái gì mà quần ma trông coi? Còn không phải bị ta trộm mỹ nhân ở ngay trước mắt à, ở trước mặt ta, các ngươi chính là đệ đệ! Ha ha!
Vương Khả đắc ý tiếp tục chui vào địa đạo.
Đúng lúc Vương Khả đắc ý nhất.
- Oanh két!
Toàn bộ Thanh Kinh vang lên một tiếng nổ lớn, giống như có một đạo kết giới hình tròn, ầm ầm bao phủ toàn bộ vương cung. Dẫn đến toàn bộ Thanh Kinh cũng chấn động mạnh một cái.
Kết giới hình cầu này, không chỉ bao phủ trên mặt đất, càng kéo dài xuống phía dưới, giống như một quả cầu kết giới, hoàn toàn ngăn cách nội ngoại.
Vương Khả đang đi trong địa đạo, bỗng nhiên trước mặt ầm một tiếng, giống như có một bức tường thủy tinh trong suốt, cắt đứt thông đạo để bản thân thoát đi, ngăn ở trước mặt mình.
- Coong!
Mặt Vương Khả đụng vào trên tường pha lê, không, là đụng vào phía trên kết giới.
- Chuyện gì xảy ra? Đây là cái gì?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
- Ầm ầm!
Vương Khả thậm chí lấy phi kiếm ra đánh thẳng vào kết giới, thế nhưng, làm sao cũng đánh không ra.
Vương Khả:
"..."
Vương Khả đã hiểu chuyện gì xảy ra, kết giới, đây là trận pháp kết giới? Hắn nhớ ra mấy ngày trước đến Thanh Kinh, đại biểu ca đã đề cập tới, Nhiếp Diệt Tuyệt chỉ huy thị vệ bận trước bận sau trong vương cung, khả năng là đang bày trận?
Bản thân chỉ còn kém một bước, còn kém một bước thôi! Kết quả bị vây ở bên trong đại trận?
- Làm sao bây giờ? Công chúa U Nguyệt không có trong tẩm cung vương hậu, nhiều tà ma như vậy, một khi phát hiện không thấy công chúa U Nguyệt, nhất định sẽ lục soát bốn phía, một khi lục soát địa đạo của ta làm sao bây giờ?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Đây là một cái ngõ cụt? Bảo mình chạy đi đâu bây giờ? Đây không phải là bại lộ hay sao?
Đào?
Không còn kịp nữa rồi, lúc này đào ở đâu và đào đến đâu?
- Trở về, trở về trước đã, rồi tìm cơ hội trốn đi, nhanh, nhanh, nhanh!
Lòng Vương Khả nóng như lửa đốt, chạy về phía tẩm cung vương hậu.
Lúc này, Vương Khả mơ hồ nghe được từng tiếng sấm nổ.
- Oanh tạch tạch tạch két!
- A... !
- Đừng có giết ta, ta không muốn chết!
- A...
- Cái này, hình như cái này là âm thanh của đám tà ma kia? Tình huống gì đây? Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Trương Chính Đạo đã mời các cường giả Kim Ô Tông tới? Đại chiến chính ma mở ra sao?
Vương Khả lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sắc trời dần tối, phía trên quảng trường bên ngoài tẩm cung vương hậu, có vô số lửa trại được dựng lên. Bày biện một ít ghế ngồi, tà ma hoặc đứng, hoặc ngồi đợi ở hai bên quảng trường, tất cả đều mong đợi nhìn cung điện trong tẩm cung vương hậu, bởi vì tiếp theo chính là chia ăn Minh Thai Chi Thân.
Về phần đám đệ tử Kim Ô Tông bị trói trong sân rộng, thì chỉ có một ít tà ma thực lực yếu ớt mới chú ý đám đệ tử Kim Ô Tông này.
- Sư huynh, có phải chúng ta, chúng ta lại bị Vương Khả lừa gạt hay không?
Một tên đệ tử Kim Ô Tông khóc thảm nói.
Sớm biết như vậy, còn không bằng lúc trước liều một cái, nói không chừng sẽ có kỳ tích? Coi như cuối cùng chiến tử, cũng coi là liệt sĩ chính đạo! Nhưng bây giờ tính là cái gì? Là chính chúng ta đầu hàng, kết quả đầu hàng còn bị tà ma ăn? Chuyện này xem như là liệt sĩ sao? Chuyện này sẽ biến thành tài liệu phản diện trên sách giáo khoa giảng dạy chính đạo mất! Đây là sỉ nhục!
Trương Thần Hư cũng không có quá hi vọng, hai mắt chỉ vô thần nhìn lên trời, bản thân từ khi đụng phải cái tên Vương Khả này, mẹ nó, không có một chuyện nào là hài lòng, vì sao chứ? Bản thân bày mưu tính kế năm đó đâu rồi? Vì sao chứ?
Không chỉ có mấy lần thua ở trong tay Vương Khả, bây giờ, đại lão chính đạo Nhiếp Diệt Tuyệt, cũng rơi vào ma đạo? Ai có thể nghĩ ra được? Ai có thể nghĩ tới chứ?
- Đây không phải là Thập Vạn Đại Sơn ta biết?
Trương Thần Hư mờ mịt nói.
Chúng đệ tử Kim Ô Tông đều lộ ra vẻ cực kỳ đau khổ!
Đúng lúc này, có một tiếng hô to truyền đến:
- Minh Ma đại hội bắt đầu!
- Tốt... !
Nhóm tà ma đã sớm không nhịn được cùng hét to một tiếng.
Tất cả tà ma nhìn thấy, Nhiếp Diệt Tuyệt và Chu Hồng Y từ trong sân rộng đi tới.cả người Chu Hồng Y toàn mùi rượu, nhưng, giờ phút này trên mặt lại khá là vui vẻ.
- Buổi sáng hôm nay có vài đệ tử Ma Giáo chưa đến, hiện tại, đều đã đến đông đủ, ta lại giới thiệu lại một lần, vị này là Nhiếp Thanh Thanh, chính là đệ ngũ đường chủ Ma Giáo ta! Hôm nay đệ ngũ đường chủ mở Minh Ma đại hội, phàm là người nguyện ý tiếp nhận quà tặng của đệ ngũ đường chủ, thì từ nay về sau, nhất định phải tôn nàng như tôn ta, đợi chút nữa lấy được chỗ tốt, mà trở mặt không quen biết, thì đừng trách ta không khách khí!
Cả người Chu Hồng Y toàn mùi rượu tức giận kêu lên.
- Đường chủ yên tâm, chúng ta chắc chắn tuân lệnh!
Chúng tà ma mở miệng nói.
Vì có thể chia ăn công chúa U Nguyệt, tiếp nhận thân phận đệ ngũ đường chủ thì tính là cái gì? Rất nhiều tà ma trong chúng ta, ngày xưa cũng là chính đạo rơi vào ma đạo, chỉ là ngày xưa Nhiếp Diệt Tuyệt tàn sát ma đạo quá ác độc, mới nhất thời không tiếp thụ được mà thôi.