- Nàng cố ý bảo ta mang theo quần ma đi đón công chúa U Nguyệt, chính là vì lợi dụng tình yêu của ta đối với nàng, muốn cùng ta đồng quy vu tận sao? Vì sao? Khụ khụ, vì sao? Thanh nhi! Nàng đã không còn thích ta sao? Không phải lúc trước nàng ở trong mộng, thà nhập ma cũng muốn cứu ta sao? Vì sao, vì sao?
Chu Hồng Y nôn ra máu, vẻ mặt đau khổ.
- Ngươi không phải hắn, ngươi không phải!
Mắt Nhiếp Diệt Tuyệt trở nên đỏ hồng, nói.
- Ta vẫn là ta, ta là Chu Hồng Y, ta vẫn luôn là! Khụ khụ!
Chu Hồng Y tiếp tục nôn ra máu.
- Không, Hồng Y ca ca của ta, một đời tế thế cứu dân, đối với người chân thành, có tình có nghĩa, thiên hạ kính ngưỡng, người người ca ngợi! Mà ngươi, hóa thân thành ma, diệt tuyệt nhân tính, giết thân nhân của ta, giết hại thương sinh, ngươi không phải hắn, ngươi không phải, ngươi không phải... !
Nhiếp Diệt Tuyệt vừa khóc vừa dùng lực.
- Oanh!
Thân kiếm lập tức bắn ra hàn băng, lực lượng hàn băng cuồn cuộn, từ trên thân kiếm tràn vào trong cơ thể mình, lại tràn vào trong người Chu Hồng Y.
- A, phốc! Thanh nhi, Thanh nhi... !
Chu Hồng Y đau khổ hét lên.
- Hồng Y ca ca, kiếp sau chúng ta gặp lại!
Nhiếp Diệt Tuyệt khóc lóc nói.
- Ầm ầm!
Lực lượng hàn băng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể hai người, Nhiếp Diệt Tuyệt thật sự muốn đồng quy vu tận, giờ phút này trường kiếm đâm xuyên hai người, cho dù thực lực Chu Hồng Y vốn rất mạnh, cũng vô pháp ngăn cản, hoặc là thà bị Nhiếp Diệt Tuyệt tổn thương, cũng không nỡ động thủ đối với người yêu.
Chúng đệ tử Kim Ô Tông cách đó không xa, đều trợn trừng mắt.
- Nhiếp Diệt Tuyệt thật cương liệt? Chúng ta hiểu lầm Nhiếp Diệt Tuyệt rồi? Nàng rơi vào ma đạo, là vì muốn đồng quy vu tận với quần ma?
Trương Thần Hư kinh ngạc nói.
- Đường chủ... !
Quần ma ở bốn phía sợ hãi kêu lên.
Nhiếp Diệt Tuyệt một bên đồng quy vu tận với Chu Hồng Y, một bên nhìn quần ma ở xung quanh.
Nhiếp Diệt Tuyệt lộ ra vẻ dữ tợn:
- Hồng Y ca ca, kiếp này ngươi tạo nhiều nghiệt như vậy, hi vọng lần cuối cùng này của ta có thể bù đắp một chút, mượn quyền uy của ngươi, dẫn dụ đám tà ma này tới, coi như hôm nay chôn cùng ngươi và ta! Thiên Lôi Tru Ma Trận!
- Oanh... !
Lập tức, có vô số thiên lôi từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bay thẳng đến đám tà ma.
- Oanh tạch tạch tạch két!
- A... !
- Đừng có giết ta, ta không muốn chết!
- A...
Quần ma bị Định Quang Kính giam cầm, lại bị Thiên Lôi Tru Ma Trận toàn lực đánh xuống, lập tức phát ra vô số tiếng kêu thảm thiết.
Tình cảnh này, gần như giống như Thiên Lang Tông lúc trước, chỉ là, nó do Nhiếp Diệt Tuyệt làm ra, nên uy lực Thiên Lôi Tru Ma Trận càng thêm mạnh mẽ mà thôi.
- Thiên Lôi Tru Ma Trận, dùng lôi quang cảm ứng ma khí, phàm là người có ma khí, sẽ bị tiêu diệt toàn bộ, chỉ tru ma! Tru ma, tru ma, tru ma!
Nhiếp Diệt Tuyệt điều khiển nói.
- Ông!
Bỗng nhiên đại trận kết giới nở rộ ra nghìn vạn tia sáng, giờ khắc này, không cần Nhiếp Diệt Tuyệt chọn lọc từng người, đại trận cảm ứng được người sở hữu ma khí, sẽ hạ lôi đình chi lực xuống, toàn lực tru sát.
Trong lúc nhất thời, vương cung tràn ngập tiếng kêu, nhóm tà ma không động đậy được, càng là vô hạn tuyệt vọng.
Sau khi tên tà ma thứ nhất bị tru sát, ánh sáng công đức tràn vào bên trong Định Quang Kính.
Lôi đình loé lên ở tứ phương, những người không phải ma đạo, lại bình yên vô sự.
Đệ tử Kim Ô Tông không khỏi lộ ra vẻ mừng như điên:
- Được cứu, a, ha ha được cứu rồi! Chúng ta không cần chết, không cần chết!
Mặc dù thân hình chúng đệ tử Kim Ô Tông bị giam cầm, nhưng, lôi đình không đánh đến họ, đợi tất cả tà ma bị đánh chết, không phải là mình được cứu sao? Quá tốt rồi!
Thiên lôi phóng xuống bốn phương tám hướng vương cung, phóng tới tẩm cung vương hậu.
Chu Yếm vừa mới bị Nhiếp Thiên Bá đánh ngất xỉu trong tẩm cung vương hậu, lại bị thiên lôi từ trên trời giáng xuống đánh tỉnh lần thứ hai, đau nhức không ngừng kêu thảm. Thế nhưng, giờ phút này tiếng sấm sét bên ngoài quá vang dội, nên không ai phát hiện trong tẩm cung vương hậu có giọng nói của đàn ông. Chỉ nhìn thấy, từng đạo lôi điện bổ nát đỉnh căn phòng kia, làm tẩm cung vương hậu nổ tung.
Nhiếp Thiên Bá ở sâu trong địa cung, chuẩn bị chạy trốn, lại bị Thiên Lôi Tru Ma Trận cảm ứng được vị trí.
- Oanh!
Lôi điện bổ xuống mặt cỏ, đánh ra một cái hố to trên mặt đất, nguy hiểm bổ tới Nhiếp Thiên Bá.
Nhiếp Thiên Bá ngẩng đầu nhìn lỗ thủng lớn trên nóc cung điện dưới lòng đất và vô số lôi điện đang khóa lại mình, lập tức lộ ra hoảng sợ:
- Vì sao? Vì sao? Ta cũng không có tiết lộ ma khí, vì sao còn khóa chặt ta?
Nhiếp Thiên Bá chạy trối chết, nhưng lôi điện vẫn đuổi theo không tha.
Toàn bộ vương cung trở thành nơi luyện ngục của tà ma, từng tên tà ma bị lôi điện nổ nát vụn, vô số ánh sáng công đức tràn vào bên trong Định Quang Kính.
Sau khi Nhiếp Diệt Tuyệt dẫn động Định Quang Kính và Thiên Lôi Tru Ma Trận xong, lại nhìn về phía trường kiếm trong tay của mình.
Sau lưng, Chu Hồng Y liên tục ha ra máu, toàn thân đã bị hàn băng phong bế, giống như thật sự không trụ được nữa.
Nhiếp Diệt Tuyệt nắm lấy chuôi kiếm, toàn thân cũng đang kết băng, trong thống khổ hỏi một câu:
- Ngươi có thể phản kích, cho dù hiệu quả phản kích không lớn, nhưng tại sao ngươi lại không phản kích?
- Khụ khụ, ta không nỡ!
Chu Hồng Y lộ ra một nụ cười thê thảm. Tiếp theo, hoàn toàn bị hàn băng phong bế.
Ta không nỡ?
Nhiếp Diệt Tuyệt nghe thấy lời nói của Chu Hồng Y, cảm giác Chu Hồng Y đã không còn một tia động tĩnh, cũng khóc không thành tiếng.
Đả thương địch một nghìn, tự tổn hại tám trăm, Nhiếp Diệt Tuyệt cũng sắp dầu hết đèn tắt. Nhưng trong mắt càng khóc thành lệ nhân.
- Hồng Y ca ca, chúng ta cũng không tách ra nữa rồi, kiếp sau, mặc kệ cái gì chính đạo, ma đạo, ta cũng không muốn trường sinh thành tiên nữa, chỉ cần có ta có ngươi là đủ rồi!
Nhiếp Diệt Tuyệt vừa nhìn đám tà ma bị sét đánh ở xung quanh, vừa ngã vào trong ngực Chu Hồng Y, tựa như đang chờ chết. Quần ma cầu xin tha thứ, Nhiếp Diệt Tuyệt căn bản không quan tâm, giờ phút này mặt nàng không còn chút máu, giống như lúc nào cũng có thể đi theo Chu Hồng Y.