Bất Diệt Thần Vương

Chương 1416: Người trẻ tuổi không nói võ đức




- Lớn mật!

Vương Khả trừng mắt nói:

- Ta là thuộc hạ của Hắc Liên Thánh Sứ, ta nhận tội với chủ thượng của ta còn phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Liên quan gì đến ngươi? Còn nữa, vừa rồi nếu như không phải có Bạch Liên Thánh Sứ cứu ngươi, ngươi cũng đã là một người chết, ngươi còn ở đây trách móc cái gì? Ngươi biết Bạch Liên Thánh Sứ vất vả như thế nào không? Bạch Liên Thánh Sứ giúp ngươi giảng hoà, ngươi chẳng những không nể mặt hắn mà còn tiếp tục gây mâu thuẫn nữa à? Ngươi có biết Bạch Liên Thánh Sứ vì ngươi đã bỏ ra bao nhiêu không, ngươi xứng đáng với sự hy sinh của Bạch Liên Thánh Sứ sao?

Vẻ mặt của Bạch Liên Thánh Sứ hết sức khó coi nhìn Vương Khả, Vương Khả vừa mắng Hồng Liên Thánh Sứ vừa ủng hộ hắn ta, đây là có ý gì chứ? Định chặn miệng của hắn sao?

Hồng Liên Thánh Sứ dữ tợn nói:

- Vương Khả, ngươi muốn chết phải không?

Vương Khả trừng mắt nói:

- Ai muốn chết chứ? Ngươi cho rằng ta muốn tới đây nói nhảm với ngươi sao? Nếu như không phải vừa rồi lão Hoàng nói ngươi muốn chơi trò xỏ lá, sao ta có thể tiến lên đây chứ?

Cách đó không xa, Bạch Liên Thánh Sứ cau mày hồi:

- Lão Hoàng là ai?

Vương Khả chỉ về phía một cái đình nghỉ mát ở gần đó:

° Ây, ở bên kia, vừa rồi chúng ta còn cùng nhau uống trà!

Trong lương đình, Hoàng Thiên Phong đang cầm chung trà, sắc mặt cứng đờ, Vương Khả đang chỉ hắn ta sao? Con mẹ nó, cái tên Vương Khả này muốn kéo ta vào tham chiến cùng hắn ư? Ai nói hắn ta muốn giúp Vương Khả vậy? Chẳng lẽ cái tên Vương Khả này muốn giúp hắn ta rước thêm thù hận nữa à?

Hoàng Thiên Phong lập tức xị mặt nhìn Vương Khả.

Vương Khả trừng mắt nhìn Hồng Liên Thánh Sứ:

- Nhìn thấy chưa? Mặt lão Hoàng cũng trầm xuống rồi, vậy mà ngươi còn không biết thu liễm lại! Ta nói cho ngươi biết, mặc dù lão Hoàng không hề nhúng tay vào trận chiến của các ngươi, nhưng mà các ngươi cũng đừng quá phận ép lão Hoàng trở mặt với các ngươi đúng không?

Hồng Liên Thánh Sứ và Bạch Liên Thánh Sứ cùng nhau nhìn xuống Hoàng Thiên Phong ở bên dưới, mí mắt liên tục giật giật, hai người bọn họ làm sao biết Hoàng Thiên Phong đang ở hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ chứ?

Đây là có hành động gì sao?

Hoàng Thiên Phong ở hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ uống trà, chắc chắn có quan hệ gì đó với Hắc Liên Thánh Sứ. Nếu bọn họ muốn đánh tiếp, liệu Hoàng Thiên Phong có nhúng tay vào không? Một khi Hoàng Thiên Phong đã nhúng tay vào, chuyện này chỉ sợ lại càng phức tạp hơn.

Hoàng Thiên Phong ở bên dưới lạnh lùng quát:

- Vương Khả, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ!

Vương Khả nhìn về phía Hoàng Thiên Phong hét lên:

- Biết rồi biết rồi, lão Hoàng, ngươi cứ tiếp tục uống trà đi, không cần ngươi phải ra tay đâu, ta nói giúp ngươi đôi câu là được rồi!

Mặt mày Hoàng Thiên Phong đen lại:

- Ai cần ngươi nói giúp đôi câu hả? Lời của ngươi nói ra thì chỉ có thể đại biểu cho riêng ngươi mà thôi!

Vương Khả lập tức nhìn xuống dưới, lớn tiếng nói:

- Được, được, cũng như nhau mà thôi! Ta sẽ đại biểu cho chính ta! Lão Hoàng, ngươi cứ ngồi đó nghỉ chân một chút là được rồi!

Hoàng Thiên Phòng trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, hôm nay lại để cho Vương Khả chiếm tiện nghi rồi.

Rất rõ ràng, cho dù hắn ta có phủi sạch quan hệ cũng vô ích, trong mắt người ngoài, hắn ta ở hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ uống trà, Vương Khả lại trực tiếp gọi hắn là lão Hoàng, nếu như hắn ta biết rõ chuyện xảy ra như vậy, sao có thể không giúp đỡ được đây?

Bây giờ cho dù Hoàng Thiên Phong có giải thích cho người khác rằng hắn ta sẽ không ra tay thì cũng vô ích mà thôi, huống chị, dựa vào thân phận và địa vị của hắn, nếu như đặc biệt đi giải thích với bên ngoài còn không phải quá mất thân phận hay sao?

Ánh mắt Bạch Liên Thánh Sứ và Hồng Liên Thánh Sứ phức tạp nhìn Hoàng Thiên Phong ở phía dưới.

Bach Liên Thánh Sứ thở dài, kiềm chế ý muốn giết người của bản thân lại, hôm nay có Hoàng Thiên Phong ở đây, hắn ta chắc chắn không thể làm gì được. Nếu như còn đánh tiếp, sẽ thu hút nhiều cường giả hơn xuất hiện, đến lúc đó sẽ không cách nào nào thu dọn được cục diện rối rắm này.

Vẻ mặt Hồng Liên Thánh Sứ tràn đầy oán hận nhìn Hoàng Thiên Phong.

Hồng Liên Thánh Sứ cất giọng lạnh lẽo:

- Hừ, Hoàng Ma Thần, đại lễ thiên phạt trước đó, ta sẽ nhớ kỹ!

Hoàng Thiên Phong ở bên dưới sững sờ:

- Đại lễ thiên phạt gì chứ?

Tình hình này là sao? Đại lễ thiên phạt là cái gì? Hắn ta không biết cái gì cả! Vài ngày trước là kiếp vận thiên phạt của bọn họ, liên quan gì đến hắn ta chứ?

Hoàng Thiên Phong đang muốn mở miệng hỏi thăm.

Vương Khả lập tức giành trước:

- Làm gì, ngươi định làm gì hả? Ngươi muốn làm gì lão Hoàng đây? Thiên phạt mấy hôm trước, là ta dẫn đến cho ngươi, ngươi lại muốn làm gì lão Hoàng? Lão Hoàng cũng không trêu trọc gì đến ngươi, sao ngươi có thể đổ oan lung tung cho người khác như vậy chứ?

Hoàng Thiên Phong ở dưới nghi ngờ nhìn Vương Khả, Vương Khả đang nói giúp hắn ta sao? Sao lại có vẻ không giống như vậy?

Hồng Liên Thánh Sứ không thèm để ý đến Vương Khả, vừa nghiêng đầu đã muốn rời đi:

- Hừ, chúng ta đi thôi!

Bạch Liên Thánh Sứ liếc nhìn Hắc Liên Thánh Sứ:

- Hắc Liên Thánh Sứ, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc!

Vương Khả nhìn hai người đang muốn rời đi:

- Bạch Liên Thánh Sứ, ngươi đừng một mực che chở cho Hồng Liên Thánh Sứ nữa, bằng không sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm liên luy đến ngươi! Còn nữa, Hồng Liên Thánh Sứ, vừa rồi, ta và lão Hoàng đều đã nhìn thấy, ngươi chờ người ta đánh tới phút cuối cùng rồi mới tới giúp đỡ can ngăn, nói rõ người trẻ tuổi như ngươi không nói võ đức, ngươi nhìn mà tự giải quyết cho tốt đi!

Bạch Liên Thánh Sứ quay đầu lại, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Vương Khả, sau đó lại nhìn tới Hoàng Thiên Phong.

Hồng Liên Thánh Sứ bị Vương Khả chọc tức đến nỗi muốn nhào lên, nhưng lại bị Bạch Liên Thánh Sứ kéo lại. Hồng Liên Thánh Sứ hung ác nhìn về phía Vương Khả, lại oán hận liếc Hoàng Thiên Phong ở bên dưới.

Toàn bộ quá trình khiến cho Hoàng Thiên Phong đứng dưới trực tiếp đen mặt, mẹ nó, người trẻ tuổi không nói võ đức, tự giải quyết cho tốt, lời này cũng không phải lời hắn ta nói, Hồng Liên Thánh Sứ, ngươi oán hận nhìn ta làm gì? Là tự Vương Khả hắn thêm thắt vào! Ta không biết gì hết!