Là ai nói Hắc Liên Thánh Sứ yếu nhất trong các Thánh Sứ vậy?
Đây mà là yếu nhất sao? Đã vậy chúng ta còn muốn đi tìm Hắc Liên Thánh Sứ báo thù, chẳng lẽ muốn bị diệt tộc luôn à?
Giờ phút này, người cao hứng nhất đương nhiên chính là Thỏ Vương.
Thỏ Vương kích động nói:
- Được lắm, ha ha, Hắc Liên Thánh Sứ mạnh mẽ như thế, ta không cần phải sợ hãi nữa rồi, ai cũng không thể khiến ta sợ được nữa!
Mà trong lương đình cách đó không xa.
Vương Khả đang trừng mắt nhìn lên bầu trời:
- Bạch Liên Thánh Sứ này là đồng bọn của Hồng Liên Thánh Sứ sao? Sao vừa rồi hắn ta không ra can ngăn, bây giờ mới xuất hiện để làm gì? Hai chọi một à, có biết xấu hổ hay không!
Hoàng Thiên Phong ngạc nhiên nói:
- Đúng là không thể loại trừ tên Bạch Liên Thánh Sứ này ra khỏi phạm vi nghi ngờ được, chỉ có điều, vừa rồi nếu như Bạch Liên Thánh Sứ không ra tay chỉ sợ Hồng Liên Thánh Sứ thật sự phải tiêu tùng rồi, chậc chậc, thực lực của Hắc Liên Thánh Sứ thật là mạnh mếẽt!
Vương Khả tự hào, lập tức nói:
- Điều đó là đương nhiên, cảnh giới Võ Thần không hề tầm thường, vậy mà Ma Tôn còn có thể đè xuống giết được!
Hoàng Thiên Phong lắc đầu:
- Không đâu, cảnh giới Nguyên Thần chung quy vẫn là cảnh giới Nguyên Thần, nếu ta đoán không sai, hiện giờ Hắc Liên Thánh Sứ cũng đã kiệt lực. Cái chiêu Niêm Hoa Chỉ gì đó đúng là rất mạnh, nhưng hắn ta lại liên tục phát ra hai chỉ, chỉ sợ cũng đã chạm đến giới hạn rồi, nếu còn tiếp tục đánh nữa, e là...
Vương Khả tức giận nói:
- Hai chỉ cũng đủ rồi, nếu như không phải có Bạch Liên Thánh Sứ chen vào thì Ma Tôn đã giết được Hồng Liên Thánh Sứ rồi, bọn họ hai đánh một thì tính là thứ gì?
Hoàng Thiên Phong trầm giọng nói:
- Cho dù không phải là hai đánh một thì, Hắc Liên Thánh Sứ cũng không phải là vô địch, thực lực của hắn ta chỉ đủ để chống lại các Thánh Sứ khác, nhưng chắc chắn là không bằng Nhân Hoàng!
Vương Khả cau mày đáp:
- Nhân Hoàng à?
Hoàng Thiên Phong nói:
- Không sai, vừa rồi uy lực của A Tu La chỉ ở mức Võ Thần trung kỳ mà thôi, còn Tứ Liên Nhân Hoàng lại là cảnh giới Võ Thần hậu kỳ, hơn nữa bọn họ còn có đòn sát thủ của bản thân, không nên coi thường Tứ Đại Nhân Hoàng! Nếu như Hắc Liên Thánh Sứ tiếp tục gây náo loạn, chỉ sợ không chỉ có mỗi Bạch Liên Thánh Sứ nhúng tay vào, mà Nhân Hoàng cũng sẽ ra tay, đến lúc đó, chỉ sợ Hắc Liên Thánh Sứ không thể may mắn như bây giờ!
Mặt Vương Khả tối sầm lại.
Mặc dù không biết giới hạn của Ma Tôn ở mức nào, nhưng Vương Khả đại khái vẫn đoán ra được, cho đến bây giờ, mỗi lần Ma Tôn giết người đều chỉ dùng một chiêu duy nhất. Đánh với Hồng Liên Thánh Sứ lâu như vậy, rất dễ nhận thấy đã chạm tới giới hạn của Ma Tôn. Theo những gì Hoàng Thiên Phong vừa nói, Ma Tôn đã dùng Niêm Hoa Chỉ hai lần, tiêu hao rất nhiều sức lực, nếu như lại gây chuyện ầm ĩ với Bạch Liên Thánh Sứ nữa, chỉ sợ...
Ấn đường Vương Khả nhíu chặt, đi lên phía trước một bước, phóng tới chiến trường.
Hoàng Thiên Phong giật mình nói:
- Vương Khả, ngươi nổi điên cái gì vậy?
Đang yên đang lành đứng nói chuyện, sao đột nhiên hắn lại chạy tới đó chứ?
Không chỉ có Hoàng Thiên Phong ngạc nhiên, cách đó không xa, Thỏ Vương và rất nhiều ánh mắt đều kinh ngạc nhìn Vương Khả đang lao ra.
Phải biết rằng, cục diện đối đầu gay gắt của ba vị đại Thánh Sứ chính là tâm bão, lúc này, ai dám bước vào thì chính là tự tìm đường chết.
Vương Khả muốn chết sao? Dĩ nhiên là không phải rồi!
Vương Khả đoán được Ma Tôn đã chạm đến giới hạn, hơn nữa sức lực của hắn ta cũng đã tiêu hao rất nhiều, nếu như Bạch Liên Thánh Sứ kiếm cớ ra tay thì Ma Tôn chắc chắn ăn thiệt thòi.
Dựa theo tích cách kiêu ngạo của Ma Tôn, hắn ta chắc chắn không có khả năng cúi đầu! Càng không có khả năng người khác xuất hiện mà thoả hiệp!
Vì lòng tự trọng của Ma Tôn, Vương Khả chỉ có thể đi lên làm cầu nối.
- Vùi Vương Khả bỗng nhiên bay đến gần đó.
Hồng Liên Thánh Sứ hung tợn nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khải!
Bạch Liên Thánh Sứ cũng híp mắt nhìn Vương Khả, trong ánh mắt ẩn ẩn có chứa một ngọn lửa giận được cất giấu rất kỹ càng.
Ma Tôn cũng lạnh lùng nhìn Vương Khả:
- Sao ngươi lại tới đây?
Vương Khả lập tức nói:
- Ma Tôn, mục đích của ta cũng giống như vị Bạch Liên Thánh Sứ này, tới đây để giảng hoà!
Ma Tôn trầm giọng nhìn Vương Khả:
- Sao?
Bạch Liên Thánh Sứ ở phía đối diện cũng híp mắt đánh giá Vương Khả. Ai cùng chung mục đích với ngươi chứ?
Vương Khả khẽ mỉm cười nói:
- Bạch Liên Thánh Sứ, lần đầu gặp mặt, không ngờ chúng ta lại có chung ý tưởng như vậy, thà rằng đắc tội với người, cũng phải giữ gìn nội bộ hoà hợp êm thấm trong Đại Ác Hoàng Triều!
Cái này gọi là không ai đưa tay đánh kẻ đang cười, mặc dù trong mắt Bạch Liên Thánh Sứ ẩn giấu sát ý, nhưng vẫn cười lạnh nói:
- Ngươi khiến cho hai đại Thánh Sứ chiến đấu không màng sống chết, vậy mà còn có mặt mũi nói là giữ gìn nội bộ Đại Ác Hoàng Triều hoà hợp êm thấm à?
Vương Khả lập tức nói:
- Vì vậy ta mới đến để khuyên Hắc Liên Thánh Sứ và Hồng Liên Thánh Sứ không nên vì ta mà làm tổn thương đến hoà khí hai bên đấy!
Nét mặt Bạch Liên Thánh Sứ lạnh lẽo:
- Sao?
Hiển nhiên, đối phương không hề tin tưởng lời nói của Vương Khả.
Vương Khả đứng ở sau lưng Ma Tôn, lập tức thỉnh tội:
- Hắc Liên Thánh Sứ, lần này là vì thuộc hạ gây chuyện ồn ào nên mới như vậy, thuộc hạ có tội, xin được Hắc Liên Thánh Sứ trách phạt. Đồng thời, cuộc chiến hôm nay xin hãy kết thúc ở đây, hai vị không nên vì ta mà xảy ra thêm hiểu lầm gì nữa!
Để cho Ma Tôn trách phạt là giả, ngăn chặn việc Bạch Liên Thánh Sứ muốn mượn cớ ra tay mới là thật, thực chất hành động này của Vương Khả chính là cho Ma Tôn một bậc thang để xuống.
Ở cách đó không xa Hồng Liên Thánh Sứ trợn mắt nói:
- Vương Khả, ngươi cho rằng chỉ cần ngươi nhận tội thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi à?
Vương Khả đột nhiên cau mày quát tháo Hồng Liên Thánh Sứ:
- Ta không nhận tội với ngươi, ngươi kích động làm gì?
Hồng Liên Thánh Sứ trợn mắt, như muốn nhào lên: