- Hắc Liên Nhân Hoàng à? Hắn cũng muốn đối phó ngài sao? Ma Tôn, ngài không phải là Hắc Liên Thánh Sứ sao? Không phải do Hắc Liên Nhân Hoàng phong ư?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Ma Tôn phủ nhận:
- Đương nhiên là không phải rồi!
Vương Khả thắc mắc:
- Hả?
Ma Tôn giải thích:
- Năm Đại Tà Ma Hoàng Triều, mặc dù nhìn như lấy Đại Ác Hoàng Triều làm minh chủ nhưng thật ra vẫn là lấy Đại Ác Hoàng Triều là trung tâm, lúc trước Tứ Liên Nhân Hoàng được Ác Hoàng phân chia đất phong, tự mình lên làm hoàng! Mà bốn đại Thánh Sứ chúng ta cũng là ứng cử viên do Ác Hoàng tự mình định đoạt!
Lông mày Vương Khả nhíu lại kinh ngạc nói:
- Ồ? Đất phong hầu cũng là do Ác Hoàng phân chia sao? Quyền thế của Ác Hoàng lớn như vậy sao?
- Đúng vậy, đất phong hầu của Hắc Liên Thánh Sứ ta đây cũng là Ác Hoàng phân cho. Ở Hắc Liên Hoàng Triều địa vị của ta gần như ngang bằng với Hắc Liên Nhân Hoàng, ngươi có biết sứ mệnh chân chính của ta là gì không?
Ma Tôn hỏi.
Nét mặt Vương Khả khẽ thay đổi:
- Chẳng lẽ là đi phân quyền?
Ma Tôn trầm giọng nói:
- Không sai, Ác hoàng lợi dụng ta để kiềm chế Hắc Liên Nhân Hoàng! Không chỉ có ta, các đại Thánh Sứ cũng như vậy, mục đích của chúng ta là giúp cho Ác Hoàng kiềm chế Nhân Hoàng!
Đồng thời giám sát các đại Nhân Hoàng, không để cho bọn họ sinh lòng tạo phản!
Vương Khả thần sắc cổ quái:
- Cái Đại Ác Hoàng Triều này thật đúng là phức tạp!
Ma Tôn giải thích:
- Khác với Ngũ Đại Hoàng Triều của chính đạo, quan hệ của Ngũ Đại Hoàng Triều chính đạo còn có chút phân tán, nhưng quyền lực của Ngũ Đại Hoàng Triều ma đạo lại cực kỳ tập trung, toàn bộ đều nằm trong tay Ác Hoàng, Ác Hoàng quân lâm thiên hạ, không ai dám không theo.
Vương Khả hiếu kỳ hồi:
- Vậy lúc trước vì sao phải phân đất phong hầu cho Tứ Liên Hoàng Triều? Trực tiếp một cái Đại Ác Hoàng Triều không được sao?
- Thực lực của Tứ Liên Nhân Hoàng quá mạnh, nếu như không phân đất phong ra ngoài, một mình Ác Hoàng không thể quản lý được, cho dù muốn ngăn chặn cũng phải trả giá đại giới, Ác Hoàng vì tìm kiếm sự cân bằng mới ra hạ sách này, phân đất phong hầu cho Tứ Đại Nhân Hoàng, đồng thời sắp xếp cho Tứ Đại Thánh Sứ tiến hành kiềm chế! Có như vậy thì mới có thể cân bằng!
Ma Tôn giải thích.
Vương Khả hiếu kỳ hỏi:
- Nói cách khác, người ra lệnh trực tiếp cho Ma Tôn ngài là Ác Hoàng đúng không?
Ma Tôn gật đầu nói:
- Không sai! Chỉ là gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ làm cho trong lòng ta vướng mắc thật lâu.
Ma Tôn cũng cảm thấy bản thân hắn ta rất kỳ quái, những bí mật này hắn ta đã giữ trong lòng quá lâu, dựa theo tính cách trước kia, hắn tuyệt đối sẽ không thổ lộ ra với bất kỳ kẻ nào. Cũng chẳng biết tại sao, hắn ta lại muốn kể cho Vương Khả nghe.
Ma Tôn cau mày nói:
- Các đại Nhân Hoàng, Thánh Sứ đều giống nhau rất ít khi đến Ác Thần Đô, nhưng mà bây giờ lại đến sớm hai năm. Hơn nữa còn ở lại đây lâu, ta có cảm giác không thích hợp nên cũng đi theo đến đây, trong lúc đó ta đã hai lần đi cầu kiến Ác Hoàng, muốn hỏi thăm nguyên nhân, thế nhưng thái độ của Ác Hoàng thay đổi rất kỳ lạ!
Vương Khả hiếu kỳ đoán:
- Thái độ đối với ngài không tốt sao?
Ma Tôn lắc đầu:
- Không, ngược lại mới đúng, thái độ quá tốt!
- Hả?
Ma Tôn nhíu mày suy tư:
- Ác Hoàng này, tính cách rất hay thay đổi, cảm xúc thất thường, ngôn từ sắc bén, cho dù đối với ta hay Hắc Liên Thánh Sứ, cách nói chuyện bình thường đều vô cùng ác liệt, nhưng hai lần này, bà ấy nói chuyện với ta lại ôn hoà không ít, giống như, giống như, Vương Khả đoán:
- Giống như thay đổi thành một người khác đúng không?
Ma Tôn cau mày nói:
- Đúng, thật giống như thay đổi thành một người khác! Mặc dù khí tức của Ác Hoàng vẫn như cũ, nhưng ta cứ cảm thấy bà ấy không phải là Ác Hoàng.
Vương Khả kinh ngạc nói:
- Ma Tôn, không đến mức đó đâu, nghe nói Ác Hoàng là thiên hạ đệ nhất nhân của Đại Ác, ai có thể đánh tráo được bà ấy kia chứ?
- Ta không biết, Ác Hoàng đối đãi với ta rất ôn hoà, logic rõ ràng, còn khuyên ta không nên suy nghĩ nhiều, làm tốt việc của chính mình là được rồi, mặc dù không có nói thẳng bảo ta rời khỏi Ác Thần Đô nhưng lại mấy lần nhắc đến chuyện của các đại hoàng triều, giống như muốn điều ta đi vậy. Bây giờ ta rất mâu thuẫn, nhưng bởi vì không có chứng cứ, cho nên rốt cuộc ta cũng không biết có nên tiếp tục nghi ngờ nữa hay không!
Ma Tôn nói.
Thần sắc Vương khả nghiêm lại:
- Cái này có gì đâu? Ma Tôn, ngươi hoài nghi là đúng rồi, Ác Hoàng này khẳng định là có vấn đề, ta tin tưởng ngươi!
Ma Tôn cau mày hỏi lại:
- Ngươi tin tưởng ta à?
Vương Khả khẳng định:
- Không sai, ánh mắt Ma Tôn từ trước đến nay chưa từng nhìn lầm bao giờ, tỉ như ngài nhìn được Vương Khả ta là một tài năng bẩm sinh, liên tục liều lĩnh đề bạt, sự thật đã chứng minh hết thảy, cho dù là ánh mắt hay là giác quan thứ sáu của ngài, đều vô cùng chính xác! Ngài phải tin tưởng trực giác của mình mới được!
Ma Tôn:
—.. Ÿ Hắn ta đề bạt Vương Khả có thật là chính xác không?
Năm ngày sau ở hành cung của Hắc Liên Thánh Sứt Vương Khả đang ngồi trong một cái đình nghỉ mát, ngồi phía đối diện là Hoàng Thiên Phong, vẻ mặt Thỏ Vương quái gở, rót cho hai người một chén trà sau đó lui sang một bên.
Hoàng Thiên Phong trừng mắt:
- Con Thỏ Yêu này trốn ra khỏi ngục giam Phù Không cùng với ngươi đúng không? Các ngươi thật to gan!
Thỏ Vương đang đứng bên cạnh lập tức run rẩy một hồi:
- Ma Thần tha mạng, ta cũng là vì bất đắc dĩ, ta... !
Vương Khả trợn mắt nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống đi, lão Hoàng chỉ là tuỳ tiện nói hai câu, ngươi run rẩy cái gì chứ!
Thỏ Vương mờ mịt nhìn sang Vương Khả, bởi vì giờ phút này Hoàng Thiên Phong cũng đang trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
Hoàng Thiên Phong trợn mắt quát:
- Ai bảo là ta chỉ tuỳ tiện nói đôi câu hả?
Vương Khả cũng nhìn lại Hoàng Thiên Phong nói:
- Lão Hoàng, là ta dẫn theo đám Thỏ Vương vượt ngục, nhưng mà việc này cũng không thuộc sự quản lý của ngươi, ngươi ở đây trách mắng cái gì chứ?