- Cảnh giới Võ Thần cũng không thể làm giống như ngươi đập Phù Không Thạch xuống được, nhưng họ có thể dùng phương thức đặc biệt để không chạm đến Phù Không Thạch, lợi dụng thủ thuật bao bọc lấy Phù Không Thạch, có điều chỉ có thể bao xung quanh, căn bản không thể sử dụng được, hơn nữa, chỉ cần hơi không cẩn thận bị Thiên Đạo phát hiện ra, phải tiếp nhận Thiên phạt. Cho nên có rất ít người dám làm việc này!
Ma Tôn giải thích.
Vương Khả nôn nao:
- ỒI Có phải ý Ma Tôn là ta ném cái nồi đen này cho Hoàng Thiên Phong là đã ném đúng rồi phải không?
Ma Tôn trầm giọng nói:
- Lúc này còn chưa đến hai năm, mà ngươi đã từ Thập Vạn Đại Sơn ra ngoài rồi sao?
Vương Khả cười khổ nói:
- À, Ở Thập Vạn Đại Sơn cũng không có việc gì nên ta muốn ra ngoài đi dạo!
Ma Tôn trầm giọng nói:
- Ngươi muốn ra ngoài đi đạo sao? Ngươi là muốn đến Đại Thiện Hoàng Triều để kết hôn thì có, đúng không?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, sao ngay cả việc này mà Ma Tôn cũng biết được vậy?
Không phải ngươi muốn để cho ta ẩn nấp bên chính đạo sao? Ta đã làm đến chức Lễ Bộ thị lang của Đại Thiện Hoàng Triều rồi mà ngươi còn chưa khích lệ ta một lần, lại chỉ nhìn chằm chằm vào việc kết hôn của ta làm gì?
Vương Khả thở dài cũng không giấu diếm nói thẳng:
- Ách, cứ xem là như thế đi, việc này ta cũng đã nói qua với Ma Tôn rồi mà! Nhờ số trời may mắn mà ở Thập Vạn Đại Sơn ta gặp được ba phần tình duyên, lần này rời đi Thập Vạn Đại Sơn cũng là vì tình duyên mà đến!
Ma Tồn trầm ngâm nói:
- Ba phần sao?
Vương Khả nhìn về phía Ma Tôn nói:
- Đúng vậy, không biết Long Ngọc có đang ở đây không, Ma Tôn có thể cho ta gặp Long Ngọc một lần được không?
- Ngươi đã lựa chọn U Nguyệt công chúa thì cũng đừng nhớ thương Long Ngọc nữa!
Ma Tôn trầm giọng nói.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Mong Ma Tôn thành toàn cho ta!
Ma Tôn âm trầm nói:
- Thành toàn cho ngươi ư? Hừ, ngươi muốn gặp Long Ngọc để làm gì? Ngươi muốn nói cái gì với nó đây?
Thần sắc Vương Khả có phần kỳ quặc, hắn đương nhiên có lời muốn nói với Long Ngọc rồi, còn Hắc Liên Thánh Sứ này là một đại nam nhân, hắn nói với hắn ta để làm gì chứ?
Vương Khả lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói, chỉ bảo:
- À, vẫn là chờ ta gặp được Long Ngọc rồi hằng nói đi!
Ma Tôn nắm chặt tay, thở dài cuối cùng cũng không hỏi nữa.
Ma Tôn thở dài hỏi:
- Lần này là ngươi được Hoàng Thiên Phong dẫn về đúng không?
Làm sao mà lại bị giam vào Ngục Giam Phù Không vậy?
Vương Khả lập tức kể hết mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này cho Ma Tôn nghe.
Ma Tôn híp mắt trầm tư nói:
- Hổ Hoàng? Âm Sơn? Quỷ Thần Kiếm? Hoàng Thiên Phong hâm mộ Ác Hoàng sao?
Vương Khả gật đầu:
- Đúng vậy! Tình huống đại khái là như vậy!
Ma Tôn nhíu mày trầm giọng nói:
- Hoàng Thiên Phong trở về cũng tốt, giờ phút này Ác Thần Đô sắp sửa nổi bão, tranh giành địa bàn, lại thêm nhiều kẻ quấy rối, ngay cả ta cũng trở nên bị động như này!
Vương Khả hiếu kỳ hỏi:
- Bão tố nổi lên, tranh giành địa bàn là sao?
Ma Tôn giải thích:
- Còn hai năm nữa mới đến đại thọ của Ác Hoàng, có thể lần này sẽ đến sớm, các đại Nhân Hoàng và các đại Thánh Sứ đều liên tục đến Ác Thần Đô, khẳng định là sắp xảy ra chuyện lớn, ta cũng mới nhận được tin từ hai tháng trước nên đã cố ý đến đây, may mắn không bỏ lõ trận gió tanh mưa máu này!
Vương Khả hiếu kỳ hỏi:
- Ý của Ma Tôn là Ác Thần Đô sắp đại loạn ư? Chỉ sợ sẽ xảy ra đại chiến đúng không? Nếu đã biết sẽ xảy ra đại chiến vậy sao Ma Tôn còn muốn lội vào vũng nước đục này?
- Ngươi không hiểu rồi, muốn giành lấy thiên hạ, muốn đứng vững trong thiên hạ này thì không thể không tranh giành được!
Nếu như ngươi không tranh đoạt, chỉ sợ sẽ phải mất đi tất cả! Có phải ngươi đã nghe huyền thoại về ta rồi đúng không?
Ma Tôn trầm giọng nói.
Vương Khả gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta có nghe bọn Thỏ Vương kể qua, nói rằng Ma Tôn sát tâm cực kỳ nặng, một đường chém giết liên tục từ Hắc Liên Hoàng Triều cho đến Hồng Liên Hoàng Triều, rồi lại đến Bạch Liên Hoàng Triều cùng với Tử Liên Hoàng Triều, thậm chí cả Đại Ác Hoàng Triều cũng không tha! Ma Tôn đi đến chỗ nào thì nơi đó máu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, chém tận giết tuyệt, không bỏ sót một ngọn cỏ! Mặc dù chỉ đạt cảnh giới Nguyên Thần nhưng uy hiếp còn lớn hơn cả đám Thánh Sứ cảnh giới Võ Thần, có thể nói là kẻ thù của cả thiên hạ!
Ma Tôn trầm giọng kích động nói:
- Ta cũng không muốn giết bọn chúng, chỉ là có ít người được một tấc lại muốn lấn một thước! Ta mà không giết sạch bọn chúng, bọn chúng lập tức đến tranh cướp đồ của ta! Ta mà không giết hết bọn chúng, bọn chúng sẽ tưởng rằng ta là người dễ bắt nạt. Mặc dù ta đi gây thù khắp thiên hạ, nhưng nếu ta không đi gây thù khắp nơi, đồ của ta sẽ bị bọn chúng từng bước chiếm sạch! Ta muốn chém chết bọn chúng, chém giết đến khi bọn chúng sợ hãi ta, không dám chạm vào đồ của ta, chém giết bọn chúng đến mức tính cũng không dám tính đến trên người của ta. ! Ta sẽ giết giết giết hết!
Vương Khả đứng ở bên cạnh chỉ biết trầm mặc.
Ma Tôn trầm giọng hỏi:
- Có phải ngươi cảm thấy ta quá tàn nhẫn hay không?
Vương Khả lắc đầu:
- Không có, nhất tướng công thành vạn cốt khô! Ma Tôn muốn giành thiên hạ, muốn đứng vững trong trời đất này, đương nhiên là phải thuận ta thì sống nghịch ta thì chết! Đối với một đời kiêu hùng mà nói không có gì đáng phải chê trách!
Ma Tôn cười khẽ một tiếng:
- Một đời kiêu hùng sao? Ồ!
Một tiếng cười khẽ này không biết là bất đắc dĩ hay là vui vẻ đây.
Ma Tôn trầm giọng nói:
- Lúc ta mới đến Hắc Liên Hoàng Triều, toàn bộ mọi người xung quanh muốn biến ta trở thành khôi lỗi. Những gia tộc vốn phải nghe lệnh của ta thì lại muốn tước đoạt quyền lực của ta! ỖỐ dưới, một đám thuộc hạ muốn xoay chuyển ta, bên trên thì có Hắc Liên Nhân Hoàng muốn điều khiển ta, ta mà không tranh giành thì chỉ có thể để mặc cho người định đoạt! Chỉ cần ta giết bọn chúng thì sẽ không có người dám sắp đặt ta, Hắc Liên Nhân Hoàng cũng sẽ cảm thấy ta khó giải quyết mà không để ý đến chuyện của ta nữa! Ta muốn cho bọn hắn hiểu rõ, ta không phải người mà bọn họ có thể dễ dàng trêu vào!