Hoàng Thiên Phong lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ta không thể quản lý việc này được sao?
Vương Khả trợn mắt nói:
- Ngươi đương nhiên có thể quản, nhưng ngươi cũng không cần thiết phải quản mà. Ngươi cũng không phải là người chịu trách nhiệm canh giữ ngục giam Phù Không, nhưng ngươi lại cứ muốn quản, vậy không phải là cho chó đi bắt chuột sao?
Hoàng Thiên Phong đập bàn một cái, trừng mắt:
- Vương Khả, ngươi muốn chết à?
- Được rồi, được rồi, lão Hoàng, đừng tức giận, có chuyện gì có thể nói rõ ràng mà! Hôm nay ta cố ý mời ngươi đến đây, ngươi vừa đến đã nổi giận rồi thì sao có thể trò chuyện được nữa chứ, phải không?
Vương Khả lập tức nhíu mày, trấn an nói.
Hoàng Thiên Phong trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, nếu như bây giờ hắn ta treo ngược Vương Khả lên rồi tra tấn một phen, còn không phải là hồi gì được đó sao?
Vương Khả trừng mắt nhìn Thỏ Vương:
- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, sao còn không mau đi ra ngoài đi? Không thấy ta đang muốn nói chuyện riêng với lão Hoàng sao?
Thỏ Vương như được đại xá, mang theo một thân tò mò nhanh chóng rút lui:
- Ai, được, được!
Đối với quan hệ của Vương Khả và Hoàng Thiên Phong, Thỏ Vương thật sự nhìn không ra. Nó cứ nghĩ rằng trước đó Vương Khả cố tình cáo mượn oai hùm lợi dụng Hoàng Thiên Phong để khoác lác ở ngục giam Phù Không, nhung mà bây giờ... chẳng lẽ là có quan hệ thật sao? Hơn nữa giọng điệu này...
Thỏ Vương rời đi, Hoàng Thiên Phong cũng híp mắt nhìn về phía không kẻ nào có thể ngăn cản ta được đâu!
Vương Khả trịnh trọng nói:
- Đúng, đúng, ngươi lợi hại, bây giờ chúng ta nói chính sự đi!
Hoàng Thiên Phong lạnh lùng nói:
- Chính sự sao? Ngươi phái người truyền tin cho ta, nói rằng ngươi đã tìm được lễ vật hay ho có thể làm cho Ác Hoàng vui vẻ cười một tiếng đúng không? Vương Khả, nếu như ngươi không giúp ta làm cho Ác Hoàng cười được ta sẽ không khách khí với ngươi đâu!
Vương Khả đen mặt nói:
- Được đấy, ngươi thấy ta giúp ngươi theo đuổi Ác Hoàng, cho nên mới nói dễ dàng như vậy đúng không?
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói:
- Nếu không thì sao?
Vương Khả cũng trợn mắt nhìn lại Hoàng Thiên Phong:
- Thế còn việc ngươi nói là sẽ giúp ta, ở trước mặt Ác Hoàng nói tốt vài câu để cho ta thoát khỏi tội danh thì sao? Còn bảo ta ở trong ngục giam đợi tin của ngươi, ngươi đi lo liệu, vậy ngươi lo liệu được gì rồi?
- Ách!
Sắc mặt Hoàng Thiên Phong cứng đờ.
Vương Khả trừng mắt nói:
- Đừng nói là ngươi đã quên mất chuyện của ta rồi nhé?
Biểu tình của Hoàng Thiên Phong đầy lúng túng:
- Ách, ngày ấy khi vừa trở về, ta có đi gặp Ác Hoàng, lúc ấy chúng ta nói chuyện quốc gia đại sự một chút, cho nên...
Vương Khả trầm mặt nói:
- Chuyện quốc gia đại sự hả? Ta thấy ngươi có mà gặp sắc quên bạn thì có, gặp được Ác Hoàng là ném chuyện của ta ra sau đầu ngay!
Hoàng Thiên Phong trừng mắt, che giấu sự chột dạ của bản thân:
- Cái gì gọi là gặp sắc quên bạn chứ, ai là bạn với ngươi hả?
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống, nhìn về phía Hoàng Thiên Phong:
~ Ta rõ ràng là ân nhân cứu mạng của ngươi, vắt hết óc suy nghĩ giúp ngươi làm thế nào để theo đuổi Ác Hoàng, nhưng ngươi thì sao, ngươi lại thả ta vào trong ngục giam! Người như ngươi còn có nhân tính không hả?
- Cái đó..., không phải vài ngày trước ngươi đã tự trốn ra được rồi sao? Ta...
Hoàng Thiên Phong lúng túng.
Vương Khả cau mày nói:
- Được rồi, không nói mấy chuyện không liên quan này nữa. Mấy ngày nay ngươi đã gặp Ác Hoàng rồi phải không? Có phát hiện Ác Hoàng có gì lạ hay không?
Hoàng Thiên Phong khẽ nhíu mày:
- Khác lạ gì chứ? Ngươi hỏi cái này để làm gì?
Vương Khả trịnh trọng nói:
- Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi, có phải Ác Hoàng có chút không giống so với ngày trước không? Ví dụ như, bà ấy đã trở nên ôn nhu rất nhiều, cảm xúc cũng ổn định hơn đúng không?
Hoàng Thiên Phong híp mắt nhìn về phía Vương Khả:
- Làm sao ngươi biết được chuyện này? Ngươi muốn nói cái gì chứ?
Vương Khả thận trọng nói ra:
- Ta vừa nghe được một ít tin tức, Ác Hoàng hiện tại có thể là giải Hoàng Thiên Phong trừng mắt lập tức đứng lên nói:
- Ngươi nói bậy!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ:
- Lão Hoàng, ngươi đừng có kích động! Chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, ngươi cũng không muốn nữ thần của ngươi xảy ra chuyện đúng không, cái này cũng không phải là nghi ngờ của riêng ta!
- Vương Khả, ngươi đã biết thực lực của Ác Hoàng rồi phải không? Trong thiên hạ này, người có bản lĩnh ngang với bà ấy cũng chỉ có Thiện Hoàng mà thôi, làm sao Ác Hoàng có thể bị giả mạo được chứ? Mấy ngày trước ta có đi gặp Ác Hoàng, Ác Hoàng đối xử dịu dàng với ta như thế nào ngươi có biết không? Quả thực khiến cho ta thụ sủng nhược kinh, nếu như bà ấy có thể luôn đối xử với ta như thế, những chuyện khác đều không còn quan trọng nữa.
Hoàng Thiên Phong trợn mắt nói.
Vương Khả trừng mắt nói:
- Thì ra là thế, Ác Hoàng bỗng nhiên đối xử dịu dàng với ngươi, cho nên ngươi mới quên luôn chuyện ta phải ngồi tù đúng không?
Hắn ta còn nói hắn ta không phải loại người thấy sắc quên bạn.
Cái này mẹ nó đều là thạch chuỳ.
Hoàng Thiên Phong chống chế:
- Dù sao thì cũng không cho ngươi vu khống Ác Hoàng! Không cho phép ngươi nói xấu Ác Hoàng dù chỉ một câu!
Vương Khả lập tức nói:
- Không, lão Hoàng, ngươi phải tỉnh táo một chút trước đã, không phải ta nói Ác Hoàng không tốt. Ta cũng là vì suy nghĩ cho Ác Hoàng mà thôi, nhỡ đâu, nhỡ đâu đây là Ác Hoàng giả mạo thì sao? Ác Hoàng thật thì ở chỗ khác gặp nạn chịu khổ, còn ngươi thì lại trầm mê trong sự dịu dàng của Ác Hoàng giả, ngươi không muốn cứu Ác Hoàng thật sao?
Hoàng Thiên Phong lạnh lùng phản đối:
- Không có khả năng, không có khả năng xảy ra chuyện như vậy!
Biển mây công đức của Đại Ác Hoàng Triều vẫn còn, nói rõ Ác Hoàng vẫn còn, Vương Khả, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi còn nói bậy, đừng trách ta không khách khí!
Vương Khả truy vấn:
- Mấy ngày nay, ngoại trừ việc Ác Hoàng đối xử với ngươi rất dịu dàng ra, không có việc gì khác thường xảy ra nữa sao?