Ổ nơi xa, dưới thần lôi thiên phạt mạnh mẽ phát nổ, cũng không khiến người ta rùng mình bằng nơi này.
Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đang nhìn đến nơi này, bao nhiêu gia tộc ác thần, quan viên nhìn chằm chằm, bọn họ phát hiện đây mới là nơi tĩnh mịch nhất.
Những La Quân còn lại, không một ai dám tiến lên, vẻ mặt cả đám hết sức hoảng loạn, liên tục lùi về phía sau.
Không biết là ai hô lên một câu:
- Đi Trong chớp mắt những La Quân còn lại hoảng hốt tháo chạy tứ tán.
Đám tàn ảnh của Hắc Liên Thánh Sứ hợp lại làm một, đứng ở không trung, từ trên cao nhìn xuống. Chỉ là một thân hình nhìn vô cùng bình thường, nhưng ở trong mắt mọi người lại kinh khủng giống như quái vật.
Hắc Liên Thánh Sứ quay đầu lại nhìn về phía Vương Khả và Thỏ Vương.
Thỏ Vương lập tức giật mình, lủi nhanh ra sau lưng Vương Khả, trộm nghĩ Hắc Liên Thánh Sứ này thật đúng là khủng bố. Vương Khả, ngươi cũng đừng lừa gạt ta nữa đó! Hắc Liên Thánh Sứ muốn giết ta, ta cơ bản không thể chạy thoát nổi đâu.
Vương Khả giả vờ thi lễ:
- Bái kiến Ma Tôn!
Hắc Liên Thánh Sứ nhẹ nhàng lên tiếng:
- ÙI Một tiếng “ừ” này, rơi vào trong tai Thỏ Vương lại giống như âm thanh của trời, điều này nói rõ Hắc Liên Thánh Sứ sẽ không giết bọn họ đúng không?
Hắc Liên Thánh Sứ cũng không thích ra vẻ, dậm chân một cái lập tức trở lại tiểu viện bên dưới, giống như đi thông báo cho thuộc hạ một tiếng.
Vương Khả dẫn theo Thỏ Vương bám sát phía sau, rơi vào hạ phong.
Cách đó không xa, người trong hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ nhanh chóng đi thu dọn thi thể, dọn sạch vết máu bốn phía.
Tài sản trên người những tên La Quân này cũng không có ai đến nhặt, cho dù là thi thể rơi xuống xó xỉnh âm u nào đó thì cũng không có người nào dám lại gần, chỉ để đó cho người của hành cung đến thu thập.
Vương Khả đáp xuống một cái nội viện, một tà ma lập tức tiến lên cúi chào:
- Bái kiến Thần Long giáo chủ!
Ánh mắt Vương Khả sáng lên:
- Ồ? Là ngươi à?
Người kia cười nói:
- Vâng, ti chức trước kia là một đà chủ, đã từng đánh mạt chược chung với Thần Long giáo chủ, may nhờ có thành phố Siêu Thần Vương của Thần Long giáo chủ giúp đỡ, để cho ta đột phá lên cảnh giới Nguyên Anh, có được cơ hội đi theo Ma Tôn ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn đến đây làm việc!
Vương Khả cười nói:
- Đều là người bên mình, Thỏ Vương, ngươi cũng đừng sợ!
Người kia lập tức khách khí nói:
- Thưa Thần Long giáo chủ, Ma Tôn vừa rồi có bảo ta thu xếp cho ngài một chỗ, đưa ngài đi tắm rửa một phen sau đó dẫn ngài đến gặp Ma Tôn. Đi thôi, ta đưa các ngài đi!
Vương Khả gật đầu nói:
- Được, dẫn đường đi!
Thỏ Vương cùng một đám Thỏ Yêu mắt tròn mắt dẹt nhìn về phía Vương Khả, bọn chúng đi theo bên cạnh Vương Khả, đi ngang qua một cái đình viện, đến nơi, thủ hạ của Hắc Liên Thánh Sứ lập tức cung kính cúi đầu hành lễ với Vương Khả.
Phải biết rằng mặc dù đám người này chỉ đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, nhưng trước kia cho dù là bọn họ nhìn thấy cường giả cảnh giới Nguyên Thần cũng có thể ngẩng cao đầu, cao cao tại thượng, chưa bao giờ phải cúi đầu nhìn người khác. Chính Thỏ Vương trước kia cũng không dám trọc ghẹo gì đám người này, chỉ sợ chọc tới hoạ sát thân. Thế mà khi đám sát tỉnh này nhìn thấy Vương Khả, dáng vẻ cung kính kia lại giống như phát ra từ nội tâm vậy.
Vương Khả đi tới đâu, tất cả mọi người đều vô cùng cung kính đối đãi hắn. Dáng vẻ này, giống như Vương Khả chính là người đứng thứ hai ở hành cung Hắc Liên Thánh Sứ này, Thỏ Vương nhìn thấy điều đó trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mẹ nó, vì sao lần đầu tiên Vương Khả tới Ác Thần Đô lăn lộn lại còn tốt hơn nó nữa thế?
Sau khi sắp xếp xong, Vương Khả đi tắm rửa, hắn đổi lại một thân quần áo, lập tức đi gặp Ma Tôn!
Dưới sự dẫn đường của một đám thị vệ ở hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ, Vương Khả đi đến hậu viện nằm ở ven bờ biển.
Ma Tôn đứng chắp tay sau lưng, nhìn thẳng về phía xa, nơi mà Hồng Liên Thánh Sứ đang ngăn cản thiên phạt.
Vương Khả cung kính thi lễ:
- Ma Tôn!
Ma Tôn bình tĩnh nhìn nơi xa xăm, hỏi:
- Hôm nay xảy ra thiên phạt, có phải do ngươi làm không?
Vương Khả cười khổ đáp:
- À, cứ xem là thế đi, ta sử dụng cách thức đặc biệt chứa đựng Phù Không Thạch, sau đó đưa cho nhóm người Hồng Liên Thánh Sứ, sau khi bọn họ chạm đến Phù Không Thạch, chỉ trong nháy mắt đã bị Thiên Đạo phát hiện. Mỗi người cầm 200 cân Phù Không Thạch khiến cho thiên phạt giáng xuống, cho nên...
- Không được nói lung tung!
Ma Tôn đột nhiên quay đầu nhìn Vương Khả.
Vương Khả lập tức cường điệu nói:
- Ai nói lung tung? Ta không có, đối mặt với Ma Tôn, ta không dám nói láo!
Trên mặt Ma Tôn đeo mặt nạ ác quỷ, nhìn chằm chằm vào Vương Khả một lúc lâu, cuối cùng thở dài xoay mặt đi.
Ma Tôn trầm giọng hỏi:
- Bí mật này còn có ai biết nữa không? Đám Thỏ Yêu kia có biết không? Nếu như chúng nó đã biết thì trực tiếp giết hết luôn đi!
Vương Khả kinh ngạc nói:
- Sao? Trực tiếp giết hết à? Ma Tôn, cái này cũng đâu phải là bí mật lớn gì đâu chứ?
Ma Tôn lạnh lùng nói:
- Cái phương pháp có thể giấu diếm qua mắt được Thiên Đạo này, ngươi còn nói nó không phải là bí mật lớn à?
Vương Khả tái mặt. Đúng vậy nhỉ, Thiên Đạo đều có thể giấu giếm qua mặt, sao người khác có thể không nghi ngờ được? Đến lúc đó bị các đại lão truy xét ra, ta một kẻ chân yếu tay mềm như thế này làm sao có thể chống đỡ được chứ?
Vương Khả nói ra:
- Ách, lúc đấy ta đã ném rắc rối lên người Hoàng Thiên Phong!
Ma Tôn nghi ngờ hỏi:
- Hả?
Vương Khả ngay lập tức kể một lượt những chuyện xảy ra trước đó cho Ma Tôn nghe.
Ma Tôn nghe xong, trầm mặc một lúc lâu, hiển nhiên là không biết nói Vương Khả như thế nào cho phải.
Ma Tôn trầm ngâm trong chốc lát, mới gật đầu nói:
- Là Ma Thần Hoàng Thiên Phong đúng không? Vậy thì thôi! Có điều, ngươi cũng phải chú ý, về sau không được để người khác phát hiện ra.
Vương Khả hiếu kỳ hồi:
- Ma Tôn, ý ngài là sao? Cảnh giới Võ Thần có thể qua mặt được Thiên Đạo sao?