Tất cả mọi người đều nhìn về phía thân ảnh đang che chắn cho Vương Khả và Thỏ Vương.
Lập tức nhìn thấy, ở giữa Vương Khả và La Quân có một người mặc áo bào đen đang đứng, mái tóc dài buông thả phía sau, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ ác quỷ, đang bình tĩnh đứng trên không trung. Hắn ta liếc nhìn Vương Khả, rồi lại quay đầu nhìn về phía một đám La Quân đang truy sát.
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, vui mừng nói:
- Ma Tôn?
Thỏ Vương cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi:
- Hắc Liên Thánh Sứ đây sao?
Thỏ Vương biết rõ Hắc Liên Thánh Sứ rất mạnh, nhưng cũng không cần phải khoa trương như thế chứ? Vừa rồi có hai mươi người, toàn bộ đều là hai mươi cao thủ hàng đầu của La Quân, tận hai mươi người lận đấy, vậy mà Hắc Liên Thánh Sứ chỉ cần dùng một chiêu đã đánh bại hết toàn bộ rồi sao?
La Quân cũng đột nhiên dừng bước, kinh hãi nhìn về phía người mang mặt nạ ác quỷ:
- Là Hắc Liên Thánh Sứ sao?
Hắc Liên Thánh Sứ lạnh lùng nhìn đám La Quân nói:
- Quy định của bản tôn, có phải là các ngươi đã quên rồi hay không? Hay là từ trước đến nay chưa bao giờ nghe nói đến? Khu vực hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ này, cho dù là từ trên xuống dưới nếu như chưa được ta cho phép mà dám tự ý bước vào, giết chết không tha!
Đám La Quân nuốt một ngụm nước bọt, mắt cả đám hoang mang lo sợ. Bọn họ nhìn đến ba cái xác của đồng bạn trên mặt đất, còn có mười bảy đồng bạn bị chém cụt tay kia, chỉ có thể siết chặt nắm tay đứng đó.
Một tên tướng sĩ cụt tay bước lên muốn giải thích:
- Thưa Hắc Liên Thánh Sứ, Vương Khả này là tù nhân trốn trại của Hồng Liên Thánh Sứ, hắn vừa mới làm loạn trong hành cung của Hồng Liên Thánh Sứ, chúng ta là phụng mệnh của Hồng Liên Thánh Sứ đuổi bắt tên này, ngài...
- Xoetl Hắc Liên Thánh Sứ vung tay lên, đầu ngón tay xuất hiện một đạo ánh sáng giống như thiểm điện, xẹt ngang qua, trong nháy mắt đã bổ đôi tên tướng sĩ kia ra thành hai khúc.
Hắc Liên Thánh Sứ lạnh nhạt nói:
Bản tôn mở miệng cũng không phải muốn thảo luận với các ngươi, mà là muốn thông báo cho các ngươi biết! Kẻ nào dám tự tiện xông vào nơi này đều phải chết! Một kẻ cũng đừng hòng chạy thoát!
Một tên tướng sĩ phía La Quân quát to:
- Hắc Liên Thánh Sứ, đừng cho là chúng ta sẽ sợ ngươi, bày trận!
- Vù Vù vù! Thân hình đám tướng sĩ lập tức biến ảo, bày ra quân trận, nhưng mà tốc độ của Hắc Liên Thánh Sứ lại càng nhanh hơn, tay vung lên vạch một đường, một dải sáng bất chợt loé lên rồi biến mất, mười hai tên tướng sĩ bày trận nháy mắt đã bị chặt đứt ngang người.
Giết sạch đối thủ trong chớp nhoáng khiến cho tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía.
Ba nghìn La Quân lục tục chạy đến, nhưng khi nhìn thấy Hắc Liên Thánh Sứ đang đứng lơ lửng trong không trung, tất cả bọn đều ngừng bước, không một ai dám tiến lên phía trước dù chỉ một bước.
Giọng nói lạnh lùng của Hắc Liên Thánh Sứ vang lên:
- Còn kẻ nào muốn thử nữa thì cứ bước vào phạm vi của hành cung, tới đây!
Chúng La Quân lập tức biến sắc, nhìn xuống dưới chân kém chút nữa đã bước vào trong phạm vi, đám người liên tiếp lùi lại phía sau.
Sắc mặt một tên tướng quân Tu La khó coi nói:
- Đã quấy rầy rồi, Hắc Liên Thánh Sứt Một tên tướng sĩ La Quân khác không cam lòng lên tiếng:
- Tướng Quân?
- Tồn tại như Hắc Liên Thánh Sứ muốn bảo hộ cho Vương Khả đã không phải là chuyện mà chúng ta có thể quyết định được nữa, chỉ có thể nhanh chóng trở về bẩm báo lại cho Hồng Liên Thánh Sứ biết, để cho Hồng Liên Thánh Sứ đến xử lý. Chúng ta trở về thôi, đi hộ pháp cho Hồng Liên Thánh Sứt Tướng quân kia nói.
Đám tướng sĩ cắn răng buồn bực nói:
- RõI Cho đến bây giờ đội quân La Quân chưa từng biết sợ hãi là gì, sở hướng phi mỹ, trong thiên hạ này chỉ cần có kẻ nghe đến đại danh của La Quân đã lập tức sợ mất mật. Nhưng mà hôm nay La Quân lại phải chịu nhục, không thể không cúi đầu, bởi vì vị Hắc Liên Thánh Sứ đứng trước mặt này quá mức cường thế.
Kẻ thù của Hắc Liên Thánh Sứ có ở khắp nơi trong thiên hạ, vậy mà hắn ta vẫn sống rất tốt.chỉ điều đó thôi cũng đủ biết đưước - Chăng f& ta cỏ để cho các ngươi di a2 Vẻ mặt tướng quân La Quân đề phòng, nói:
- Hắc Liên Thánh Sứ, ý ngài là sao? Chúng ta cũng chưa mạo phạm gì đến ngài!
Âm Thanh lạnh lẽo của Hắc Liên Thánh Sứ vang lên:
- Các ngươi có thể đi, nhưng hai mươi kẻ vừa rồi xông vào, còn có mười sáu tên kia nữa, tất cả đều phải ở lại!
Tướng quân kia hậm hực quát:
- Ngài, ngài, ngài đừng có quá đáng! Nếu như ngài cứ phải ép buộc chúng ta thì cùng lắm chúng ta đồng quy vu tận!
Có điều Hắc Liên Thánh Sứ căn bản không hề bị hắn ta uy hiếp, trong nháy mắt chỉ tay một cái, một đạo ánh sáng lập tức công kích thẳng tới.
Mười sáu người vừa bị chém cụt tay vội vàng trốn vào trong đại quân La Quân:
- Không, tướng quân, xin hãy cứu ta!
Tướng quân La Quân hét lớn một tiếng:
- Tấn công!
- Rầm!
Hàng trăm tướng sĩ La Quân lập tức xông lên phía trước muốn bảo vệ cho mười sáu người bị cụt tay kia.
Hắc Liên Thánh Sứ quát lạnh một tiếng:
- Hừ! Lúc đầu chỉ cần bọn họ ở lại là được rồi, thật là một lũ không biết sống chết!
- VùI Thân hình Hắc Liên Thánh Sứ nhoáng lên một cái, trong bóng tối giống như xuất hiện tàn ảnh, hư không bỗng dưng xuất hiện thêm mười tên Hắc Liên Thánh Sứ, cả mười Hắc Liên Thánh Sứ này đều cùng lúc vung đầu ngón tay lên phóng ra ánh sáng công kích.
Mười đạo ánh sáng công kích đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới lớn, trong nháy mắt đã bao trùm lấy toàn bộ hàng trăm người đang phản kháng.
- Không!
- Đồng quy vu tận!
- Bạo! - Không, chúng ta không muốn đánh nữa!
- Rầm...
Một tiếng nổ vang thật lớn, hàng trăm La Quân tính cả mười sáu người bị cụt tay kia trong phút chốc đều bị chém thành hai nửa, nháy mắt mất đi toàn bộ sức chiến đấu, ngay cả tự bạo cũng không kịp.
Một chiêu miểu sát! Khiến cho bầu trời trong đêm bỗng chốc trở nên hoàn toàn yên tĩnh.