Không chỉ có ở đảo Hồng Liên Thánh Sứ, giờ phút này, ở một nơi xa xôi tận cùng của biển, bốn người áo bào đen còn lại cũng đang chịu đựng thiên phạt y hệt như vậy.
- Vương Khả, ngươi là cái đồ khốn khiếp, đợi ta trở lại nhất định sẽ giết chết ngươi!
- Con mẹ ngươi chứ niềm vui bất ngờ cái gì, Vương Khả, ngươi hại chết ta rồi!
- Tên khốn đáng chết, thiên phạt đến bao giờ mới kết thúc đây?
ầm ầm!
Thiên phạt khắp nơi gây ra động tĩnh to lớn, chấn động bốn phía biển cả, dấy lên sóng biển ngập trời.
Tiếng vang ầm ầm, truyền khắp tám cả biển đảo, lan rộng ra khắp trung tâm đảo Ác Thần Đô.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Cường giả ở tâm biển đảo nhao nhao đi ra nhìn về nơi hứng chịu thiên phạt, nguyên một đám cường giả tuyệt thế của Ác Thần Đô đồng loạt bay lên, tiến về phía đảo Hồng Liên Thánh Sứ.
Động tĩnh thiên phạt lớn như thế, sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người, các đại gia tộc, các đại quan viên đều phải biết chuyện ngày hôm nay, để tránh bỏ lỡ kỳ ngộ khi tụ hội.
Mà trừ bỏ hình ảnh kinh hãi thế tục ở khắp nơi của lần độ kiếp này, các cường giả còn bị hấp dẫn bởi hình ảnh truy đuổi trên biển.
Là La Quân của Hồng Liên Thánh Sứ, đang truy sát một nhóm thỏ.
Con Thỏ Yêu kia biến hình trở nên lớn hơn, túm lấy mười thỏ con và Vương Khả chạy về phía đảo của Hắc Liên Thanh Sứ.
- Đứng lại, không được chạy!
- Bắn tên, đừng để bọn chúng chạy mất!
- Súc sinh đáng chết, đã đắc tội Hồng Liên Thánh Sứ lại còn muốn chạy?
- Bắt bọn chúng lại!
La Quân nhanh chóng truy sát đến.
Thỏ Vương tức phun một ngụm máu tươi, buồn bực nói:
- Phụt, chủ nhân, hình như sau lưng ta bị trúng tên! Đợi lát nữa các ngươi nhớ vừa cản vừa rút tên ra giúp ta đấy!
Vương Khả lập tức nói:
- Không có việc gì, không có việc gì, bị thương ngoài da mà thôi, vị trí tìm với đầu của ngươi chúng ta đã che chắn giúp ngươi rồi, nhanh đến đảo của Hắc Liên Thánh Sứ trước đã!
Thỏ Vương đau lòng kêu:
- Bị thương ngoài da sao? Tại sao ta cứ có cảm giác mũi tên đã cắm lên trên đầu trên ngực ta rồi.
- Yên tâm, đầu và ngực ngươi đã được che chắn rồi, nơi khác trúng tên cũng không chết được đâu, mắt không thấy tâm không đau, sắp đến nơi rồi, cố gắng thêm chút!
Vương Khả thúc giục.
Thỏ Vương:
Có ngươi mới là mắt không thấy tâm không đau ấy, bởi vì ngươi không trúng tên, ta mới là người trúng tên đây này! Ta đang hộc máu! Ngươi không thấy sao?
Dưới sự chú ý của mọi người, La Quân của Hồng Liên Thánh Sứ đang đuổi giết một con thỏ lớn.
Con thỏ lớn dùng thuật phi hành mang theo Vương Khả và một đám thỏ con nhanh chóng chạy đi, sau lưng là mưa tên bão kiếm đang bay thẳng đến.
Thỏ Vương buồn bực la lên:
- Chủ nhân, trước mặt chính là đảo Hắc Liên Thánh Sứ, bây giờ trên người ta đang cắm rất nhiều mũi tên đấy!
Vương Khả trầm giọng nói:
- Trực tiếp đi đến hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ.
Thỏ Vương lo lắng hỏi:
- Nhưng mà hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ là cấm địa đấy, Hắc Liên Thánh Sứ đã từng truyền lời ra ngoài, ai dám tự tiện xông vào sẽ giết chết không tha. Nếu như ta tiến vào, lỡ như bị ngộ thương thì phải làm sao bây giờ?
Vương Khả trợn mắt nói:
- Não ngươi bị úng nước rồi đúng không? Trên người ngươi đã trúng nhiều tên như vậy rồi, nếu như còn không đi vào hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ, chẳng lẽ ngươi muốn biến thành yêu nhím luôn sao? Lúc này mà ngươi còn nghi ngờ quan hệ giữa ta với Hắc Liên Thánh Sứ à?
Thỏ Vương ủ dột nói:
- Được rồi, được rồi!
Thỏ Vương phóng thẳng xuống một cái hải đảo mới.
Một tướng sĩ của La Quân lo lắng nói:
- Không hay rồi, bọn chúng đang tiến vào đảo Hắc Liên Thánh Sứ, tướng quân, chúng ta phải làm gì bây giờ? Hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ là cấm địa đấy!
- Có phải bọn chúng muốn tìm đường chết hay không? Dám xông vào hành cung của Hắc Liên Thánh Sứ chính là muốn chết, thế mà bọn chúng còn dám đâm đầu vào à? Đã vậy chúng ta cứ ở đây nhìn bọn chúng bị Hắc Liên Thánh Sứ giết chết đi! Dù sao chúng ta cũng không thể xông vào trong đó được!
Một tên tướng sĩ đưa ra ý kiến.
Tên tướng quân quát:
- Không được, nhõ đâu bọn chúng không chết thì sao? Hồng Liên Thánh Sứ đã ra lệnh, đối với Vương Khả thì sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhất định phải giết được hắn, xông vào!
- Tướng quân, không thể liều lĩnh xông vào được đâu, ngài cũng biết tính cách của Hắc Liên Thánh Sứ rồi, ngộ nhỡ hắn nổi điên lên thì phải làm sao bây giờ?
- Chủ thượng đã nổi giận rồi, chúng ta không xông vào, trở về biết ăn nói ra sao đây? Hay là cứ xông vào một lần, giúp Hắc Liên Thánh Sứ tiêu diệt kẻ xâm phạm!
- Thế nhưng mà... !
- Nghe lệnh, toàn lực xuất kích!
Các tướng sĩ đồng thanh vang lên:
- Tuân lệnh!
Chỉ thấy quanh thân đám La Quân kia bộc phát ra một luồng ánh sáng đỏ như máu, hai mươi tên La Quân tràn về phía trước.
Trong nháy mắt, tốc độ của hai mươi tên La Quân tăng vọt, đã đuổi tới trước mặt Vương Khả.
Hai mươi tên La Quân đồng thanh hét lên:
- Chém!
Trong nháy mắt, hai mươi thanh trường đao xet lên ngang trời, chém về phía Vương Khả và Thỏ Vương.
Thỏ Vương tuyệt vọng hét lên một tiếng:
- Không!
Giờ phút này trên người Thỏ Vương đã trúng rất nhiều mũi tên, nó vốn đã bị thương nặng, nơi nào chịu nổi hai mươi thanh trường đao đang chém tới nữa chứ? Mắt thấy là sắp phải chết đến nơi rồi.
Vương Khả biến sắc, đưa tay lấy ra Thần Vương Ấn, lập tức thúc giục công đức vượt mức chống đỡ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này.
Một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện trong cuộc chiến.
- Vù!
Bóng đen kia vung tay lên, một vệt sáng xet qua hai mươi người đang cầm trường đao kia, trong nháy mắt một mảnh sáng rực, một hồi tiếng la hét thảm thiết truyền đến.
- AI Trước mặt là hai mươi tướng sĩ của La Quân đang đau đớn kêu gào thảm thiết, chỉ thấy đao gươm trong tay bọn họ vỡ nát. Có ba người bị vệt sáng chém thành hai nửa ngay tại chỗ, những người còn lại nếu không bị chém đứt cánh tay phải thì cũng vứt bỏ kiếm mà chạy.
Những kẻ bị chém đứt cánh tay tức giận gào to:
- Là ai hả?