Bất Diệt Thần Vương

Chương 1404: 200 cân thiên phạt




- Hồng Liên Thánh Sứ còn sống sao?

Ánh mắt Vương Khả sáng lên:

- Còn chưa có kết thúc đâu, bây giờ thiên phạt mới chỉ bắt đầu!

- Ẩm! Ẩm! Âm!

Lại là năm đầu huyết sắc lôi long gầm thét bay thẳng xuống.

Một tên mặc áo bào đen hoảng hốt la lên:

- Không! Nhanh tách ra, chúng ta phải nhanh tách ra!

Nhưng, đã không kịp, lôi long đến quá nhanh, thiên phạt giáng xuống, ai cũng không thể trốn thoát, chỉ thấy trong tiếng kêu kinh ngạc, trong nháy mắt năm trận lôi long lại một lần nữa bao phủ hành cung phế tích.

- Âm...

Trong nháy mắt, lôi điện phóng ra, toàn bộ bầu trời đêm sáng rực.

Tiếng kêu thắm thiết lại một lần nữa liên tiếp vang lên:

- AI - AI - AI Không chỉ có mấy người tiếp nhận thiên phạt, mà toàn bộ bốn phía hành cung nằm trong phạm vi vụ nổ lớn này lại một lần nữa sụp đổ, lan rộng ra bên ngoài, thủ hạ của Hồng Liên Thánh Sứ là La Quân cũng bị đánh bay ngược ra ngoài miệng hộc máu tươi.

Mà nhóm Vương Khả, Thỏ Yêu nhanh chân bỏ chạy ra ngoài.

Giữa không trung, Thỏ Vương một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi:

- AI Thỏ Vương bi phẫn kêu lên:

- chủ nhân, tại sao ngài lại dùng ta làm lá chắn chứ! Vương Khả đáp lại:

~ Ta là chủ nhân, bây giờ ngươi là hộ vệ, chẳng lẽ ngươi không nên bảo vệ ta sao? Đi mau, nhanh đưa ta ra khỏi đảo Hắc Liên Thánh Sứ này, nơi này không thể ở lại nữa!

Vẻ mặt Thỏ Vương tràn đầy phiền muộn:

- Đi, đi thôi!

Một nhóm người lập tức chạy ra phía ngoài.

Không chỉ có một nhóm Vương Khả bỏ chạy, xung quanh hành cung cũng có vô số người chạy ra ngoài, thiên phạt kiểu này chẳng khác gì tận thế, quá mức kinh khủng.

La Quân mang theo trọng trách, không dám chạy trốn, giờ phút này hắn ta phải tiếp nhận vụ nổ lớn, cũng vô cùng thống khổ.

Đợt Thiên phạt thứ hai qua đi, toàn bộ hành cung đều sụp xuống thành một cái hố to, nhóm người áo đen và Hồng Liên Thánh Sứ đều vô cùng chật vật, miệng trào máu tươi.

Một tên áo bào đen bực bội quát:

- Chúng ta không thể ở cùng một chỗ được, kiểu này càng khó vượt qua thiên phạt hơn, nhanh chia ra, nhanh, phân tán ra, mau lên, mỗi người tự nhận thiên phạt riêng của bản thân đi, bằng không gộp chung lại thiên phạt sẽ càng nhân lên!

Lại một tên áo bào đen chán nản phun ra một ngụm máu phóng về phương xa:

- Chết tiệt đây đúng là niềm vui bất ngờ mà, phụt!

- Chết tiệt, chỉ 200 cân Phù Không Thạch mà thôi, có cần phải giáng thiên phạt lớn như thế này hay không?

- Đi mau, đi mau!

Bốn người áo đen và Hồng Liên Thánh Sứ đều buồn bực thổ huyết.

Ai mà biết được, ban đầu bọn họ còn cho rằng đang chơi trò mèo vờn chuột với Vương Khả, kết quả, mèo bị chuột bẫy.

Tại sao lại có loại chuyện hoang đường này?

Bốn người mặc áo đen nhằm theo bốn phương trên đảo của Hồng Liên Thánh Sứ mà vọt đi, nhưng cũng không có vì vậy mà tránh thoát được kiếp vân, mắt thấy, kiếp vân giống như biết thuật phân thân, một đoá kiếp vân tách ra thành năm đoá, trong đó có bốn đoá đuổi theo hướng bốn người áo đen đang chạy. Họ chạy nhanh bao nhiêu thì kiếp vân nhanh bấy nhiêu.

- Ẩm!

Đột nhiên, bên trong mỗi cái kiếp vân phóng ra năm đạo huyết sắc lôi long, cùng lúc chia ra phóng tới chỗ Hồng Liên Thánh Sứ và bốn người áo đen.

Về phần nữ tử lúc trước, có lẽ đã chết trong đợt kiếp vân đầu tiên rồi.

Hồng Liên Thánh Sứ lại tiếp nhận thêm một đợt thiên phạt lôi long nữa, máu tươi toàn thân bắn tung toé, thảm không chịu nổi:

_A. l Vật vã qua đi, Hồng Liên Thánh Sứ cũng phải tự mình thoát khỏi hải đảo, bay đến giữa không trung, Hồng Liên Thánh Sứ bất chợt nhìn thấy nhóm Vương Khả ở cách đó không xa.

Nhóm Vương Khả, Thỏ Yêu đang xuôi theo hướng nam mà đi. Sau khi bọn họ chạy trốn cũng nhìn thiên phạt ở xung quanh. Giờ phút này ai nấy đều mở to hai mắt, tràn đầy kinh hãi.

Thỏ Vương kinh hãi:

- chủ nhân, ngài làm như thế nào được vậy? Sao lại có Thiên phạt đáng sợ như vậy chứ?

Thỏ Vương còn cho rằng hôm nay chết chắc ở đây rồi, nó không nghĩ tới chuyện còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Mặc dù không biết Vương Khả làm cách nào, nhưng giờ phút này Thỏ Vương vẫn cảm thấy hưng phấn ra mặt.

Vương Khả quát:

- Mau đi nhanh đi, Hồng Liên Thánh Sứ mà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của ngươi, nói không chừng hắn sẽ điên tiết lên đuổi theo đấy!

Thỏ Vương lo lắng mang theo Vương Khả nhanh chóng phi hành:

- A, được!

Nhóm Vương Khả, Thỏ Yêu đã tới được khu vực an toàn, mà đợt thiên phạt thứ tư đã muốn cuốn tới trên đỉnh đầu của Hồng Liên Thánh Sứ. Lần này lại là chín đầu huyết sắc lôi long.

Hồng Liên Thánh Sứ nhìn 200 cân Phù Không Thạch trong tay, gương mặt tràn đầy bi phẫn. Con mẹ nó, 200 cân Phù Không Thạch, rốt cuộc lớn đến thế nào, thiên phạt đợt sau lại hung hiểm hơn đợt trước làm cho hắn ta muốn đi truy sát Vương Khả cũng không được?

Hồng Liên Thánh Sứ chỉ về phía Vương Khả rống giận:

- Mẹ kiếp, mừng rỡ bất ngờ à! Tất cả La Quân nghe lệnh, không cần quan tâm ta, các ngươi lập tức đi truy sát Vương Khả cho ta, ta muốn Vương Khả phải chết, sống phải thấy người chết phải thấy xác, đi bắt hắn về đây cho ta, ta muốn giết chết Vương Khải!

Một đám La Quân như được đại xá, trong nháy mắt lập tức đuổi theo hướng của Vương Khả:

- Tuân lệnh!

Vương Khả ở phía xa xa lầm bẩm:

- Các ngươi tìm ta làm gì? Sao không ở đó bảo hộ Hồng Liên Thánh Sứ đi chứ! Vương Khả nhìn về phía Thỏ Vương bên cạnh hô hào:

- Thỏ Vương, bay nhanh, bay nhanh lên, La Quân gì đó sắp đuổi tới rồi!

Thỏ Vương buồn bực liều mạng bay lên:

- Ta biết, ta biết, phụt! Vì sao mỗi lần gặp ngài, ta đều ở trong tình trạng phải chạy trốn vậy? chủ nhân, ngài có phải là tai tỉnh hạ phàm không?

Vương Khả mắng:

- Tai tỉnh em gái ngươi, nếu không phải nhờ ta, vừa rồi đã chết mất đất rồi! Còn không mau lên một chút! Bọn họ sắp đuổi tới rồi đấy!

Thỏ Vương buồn bực nói:

- Ta đang cố đây! Lúc trước, còn không phải là vì ngài nên ta mới gặp phải đám người Hồng Liên thánh Sứ sao?

Vương Khả lại mắng:

- Đừng nói nhảm nữa!

- Ẩm!

Hồng Liên Thánh Sứ một lần nữa vượt qua đợt thiên phạt thứ tư.

Thế nhưng, thiên phạt lại giống như không có giới hạn, hết đợt này lại tới tiếp đợt khác, rực rõ không ngừng.