Hồng Liên Thánh Sứ biến sắc, dừng lại cước bộ, bắt đầu đề phòng.
- Không đúng, không chỉ có ngươi, ta cũng cảm thấy vậy!
Một tên áo bào đen kinh ngạc nói.
- chủ nhân, ta ta sợ hãi, chủ nhân!
Nữ tử đang cầm Phù Không Thạch đột nhiên hoảng sợ kêu lên:
- Hô!
T rong nháy mắt một cỗ khí thế khổng lô, giống như đã áp chế toàn bộ đám người, khiến cho toàn thân bọn họ run lên. Phải biết, Hồng Liên Thánh Sứ đã đạt tới cảnh giới Võ Thần, khí tức có thể khiến cho cảnh giới Võ Thần sợ đến lông tóc dựng đứng cũng đủ biết là khủng bố đến cỡ nào rồi.
- Vương Khả, là ai? Là ai? Đây chính là mừng rỡ bất ngờ của các ngươi sao? Đó là ai?
Hồng Liên Thánh Sứ đột nhiên rống lên với Vương Khả.
- Hản là lão Thiên!
Thần sắc Vương Khả kì quái nói.
- Rầm rầm!
Trên đỉnh đầu đám người bỗng vang lên một tiếng sấm nổ lớn, khiến cho toàn bộ đảo Hồng Liên Thánh Sứ đều run lên bần bật.
Hồng Liên thánh sứ và đám người áo đen lập tức biến sắc, giống như đoán được điều gì, nóc nhà đột nhiên bật mở.
- Ẩm ầm!
Không biết từ khi nào, mây đen cuồn cuộn tụ tập về phía hành cung của Hồng Liên Thánh Sứ, những áng mây đen tụ lại che khuất bầu trời, giống như bao phủ toàn bộ đảo Hồng Liên Thánh Sứ, mây đen chậm rãi xoay tròn, từng tầng xoay tròn để lộ ra trung tâm Liên Y có ánh hào quang đỏ rực.
- Ngang! Ngang! Ngang!
Từng tiếng long ngâm từ huyết hồng sắc vang vọng bên trong mây đen, giống như trời giáng kiếp, triệt để khoá chặt đám người Hồng Liên Thánh Sứ, bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống.
- Thiên phạt? Thiên phạt cái gì? Làm sao lại bị thiên phạt? Vì sao thiên phạt lại xác định là ta, ta không có làm gì cả. Thiên phạt cấp bậc gì đây? Vì sao lại theo dõi ta chứ? Ta cũng không giữ bất cứ đồ vật gì của thiên đạo cai quản cả, ta chỉ cầm một khối Phù Không Thạch, Phù Không Thạch này, Phù Không Thạch...
Trong lúc Hồng Liên Thánh Sứ sợ hãi gào thét chửi bới, đột nhiên nhận thấy bản thân đang cầm một khối Phù Không Thạch 200 cân.
Không chỉ có Hồng Liên Thánh Sứ phát hiện, đám người mặc áo bào đen cũng nhận ra.
Kẻ cầm đầu, trên tay bọn họ đều là 50 cân Phù Không Thạch.
Vừa rồi, Vương Khả còn nói sẽ cho bọn họ mừng rỡ bất ngờ, là cái gì mừng rỡ bất ngờ vậy?
ầm ầm!
Trời giáng sấm chớp kinh hoàng xuống bao phủ toàn bộ đảo Hồng Liên Thánh Sứ, khắp nơi trên đảo đều có cuồng phong gào thét. Một lực áp bách mạnh mẽ đè ép xuống khiến cho vô số dân chúng trên đảo run lẩy bẩy.
Từ trong ngục giam Phù Không truyền ra tiếng quát mắng của ngục tốt:
- Ai, ai bị điên thế, không muốn sống nữa hay sao mà đào nhiều Phù Không Thạch vậy hả? Ai không thiết sống nữa thế, rốt cuộc là ai hả?
- Đây chẳng phải là muốn hại chết chúng ta sao? Kiếp vân khủng bố như thế, đánh chết người thì cũng thôi đi, chúng ta còn phải hứng chịu dư âm công kích nữa chứ, cứu mạng với!
- Mau, thả ta ra khỏi ngục giam, ta không muốn chết!
- Thả ta ra ngoài!
Ngục giam Phù Không loạn thành một bây, hiển nhiên tất cả mọi người đều cho rằng hôm nay ngục giam bị sấm sét đánh, nhất định là do ai đó đã đào một tảng Phù Không Thạch lớn.
Ngục giam hỗn loạn, giờ phút này ở hành cung của Hồng Liên Thánh Sứ, một đám lão đại đang trừng mắt nhìn Vương Khả.
Nhìn đến 200 cân Phù Không Thạch trong tay mình, cả nhóm lão đại rốt cuộc cũng hiểu Vương Khả nói niềm vui bất ngờ là cái dạng gì.
Mặc dù bọn họ không hiểu vì sao Vương Khả cầm Phù Không Thạch không bị gì, rơi vào trong tay bọn họ lại bị thiên phạt, nhưng sự thật là trời chỉ nhắm vào bọn họ thôi!
Niềm vui bất ngờ cái gì? Niềm vui bất ngờ con mẹ ngươi ấy!
Mỗi lần Phù Không Thạch nhiều thêm một cân, mức độ thiên phạt lập tức tăng thêm một hạng, mẹ nó, cái này tận 200 cân này, không biết mức độ đã tăng lên bao nhiêu rồi?
Hồng Liên Thánh Sứ bi phẫn gầm lên, giận dữ nhào về phía Vương Khả đòi chém giết:
- Vương Khả, là ngươi tự tìm đến cái chết! Ta phải giết ngươi!
- Rầm!
Vào thời khắc này, trên bầu trời, một đầu huyết sắc Lôi Long từ trên trời giáng xuống, phẩm chất mười trượng, dài trăm trượng, gào thét đi tới, quanh thân xuất hiện vô số lôi điện huyết sắc, trong nháy mắt đã giáng xuống.
Giờ phút này, Hồng Liên Thánh Sứ nào dám đi giết Vương Khả.
Trong lúc vội vã lập tức lấy ra toàn bộ pháp bảo hướng lên trời.
Hồng Liên Thánh Sứ hô to một tiếng:
- Phá cho ta!
- Oanhhh... !
Một tiếng vang thật lớn, chỗ đám người đang đứng trong đại điện ầm một tiếng nổ tung vô số kiến trúc trong hành cung nháy mắt nổ tung. Thậm chí, bên ngoài hành cung, chỗ của La Quân cũng bị tập kích, trong nháy mắt vô số người bị đánh bay ra ngoài, trong lúc nhất thời ngã trái ngã phải một mảnh hỗn loạn.
Nhóm tướng sĩ giật mình kêu lên:
- Cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ kiếp nạn hôm nay đặc biệt nhằm vào hành cung à?
Mà phía dưới vụ nổ của lôi điện, nhóm người Vương Khả và Thỏ Vương tự nhiên là đứng mũi chịu sào, cho dù đám người Vương Khả có quay đầu bỏ chạy cũng không kịp, vụ nổ này cũng quá gần rồi.
Thỏ Vương cả kinh kêu lên:
- chủ nhân, sao ngài lại dùng ta làm lá chắn cho ngài chứ, ta cũng ngăn không nổi đâu!
- Oanh!
Ổ trong ánh lửa ngút trời của vụ nổ lớn, nhóm Vương Khả và Thỏ Yêu lập tức bị nổ bay.
- Bùm!
Nhóm người rơi xuống một đống phế tích, toàn thân Thỏ Vương cháy đen, quần áo Vương Khả cũng rách tả tơi, cũng may có Thỏ Vương chắn ở phía trước, cho nên Vương Khả mới không bị thương nặng, tu vi cũng không gia tăng.
Một đám Thỏ Yêu chật vật bò dậy:
- chủ nhân, phốc!
Vương Khả lo lắng nói:
- Không sao, được rồi, chúng ta đã cách khá xa vụ nổ! Cũng không biết Hồng Liên Thánh Sứ thế nào rồi!
Đám người vừa rời khỏi vụ nổ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy đại điện lúc này đã là một cái hố lớn.
Bên trong hố, Hồng Liên Thánh Sứ bị nổ lún vào lòng đất, quần áo toàn thân bị hỏng không ít, trên người nhiều chỗ bỏng nặng, bên trong vết thương đều là máu tươi.
Hồng Liên Thánh Sứ phun ra một ngụm máu tươi gian nan đứng dậy:
- Phụt!
Thỏ Vương cũng phun ra một ngụm mâu giật mình nói: