Bất Diệt Thần Vương

Chương 1402: Đây chính là mừng rỡ bất ngờ




- Chỉ sợ tên nhóc này đang lừa ngươi đấy!

- Hả?

Sắc mặt Hồng Liên Thánh Sứ tối sầm lại.

Vương Khả cũng tái mặt, mẹ nó, trong nhóm người áo đen cũng có kẻ thật tỉnh ý đi.

Người mặc áo đen kia lạnh lùng nói:

- Bắt lại, nghiêm hình khảo vấn!

Trong nháy mắt, toàn bộ bọn họ đều dùng biểu tình đằng đằng sát khí nhìn về phía Vương Khả và nhóm Thỏ Yêu, chân Thỏ Vương run tới mức suýt nữa đã quỳ sụp xuống, đám người này thật sự quá thông minh rồi, trong phút chốc đã phản ngược lại được rồi sao? Nếu bị bọn họ tứm được, chẳng phải là sẽ bị chơi tới chết hay sao?

Trốn ư? Liệu có thể trốn được ư? Một đám lão đại nhìn chòng chọc, bên ngoài lại có đại quân Tu La, hôm nay bọn họ chết chắc rồi!

Không khí hết sức căng thẳng.

Vương Khả lại thở dài nói:

- Đợi một chút, lão Hoàng sai ta đưa lễ vật cho các ngươi! Chờ ta giao mấy thứ cho các ngươi xong, các ngươi bắt ta cũng không muộn!

- Hả?

Đám người nghi ngờ nhìn Vương Khả.

Có lẽ là do bọn họ quá mức tự tin, giờ phút này mặc dù bọn họ muốn bắt Vương Khả nhưng cũng không có ra tay ngay, bởi vì bọn họ biết chắc Vương Khả không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của họ được.

- Lễ vật của Hoàng Thiên Phong sao? Cũng chẳng phải thứ tốt lành gì!

Giọng của Hồng Liên Thánh Sứ lạnh lùng vang lên.

Vương Khả hít sâu một hơi rồi nói:

- Đừng nóng vội, các ngươi ai cũng có phần!

Là các ngươi ép ta, nhất định phải bắt ta, các ngươi muốn hạn chế tự do thân thể của ta. Vậy cũng đừng trách ta!

Thỏ Vương ở bên cạnh trừng to mắt nhìn Vương Khả, ngươi thổi cái da trâu gì vậy? Tặng lễ vật gì? Đám lão đại này sẽ coi trọng lễ vật của ngươi sao?

Trong lúc nói chuyện, Vương Khả trở tay, lòng bàn tay xuất hiện một khối đá lớn.

Hồng Liên Thánh Sứ biến sắc:

- Phù Không Thạch?

Một tên áo bào đen kinh ngạc nói:

- Khối đá này lại có thể nặng hơn 1000 cân sao? Điều này sao có thể chứ?

Thỏ Vương cũng trừng to mắt, một khối Phù Không Thạch lớn như thế, ai đập nó xuống được vậy? Điều này sao có thể? Người bình thường đục một cân đã muốn bị thiên phạt đến chết đi sống lại, ai lại có thể một lần mà lấy được nhiều như thế?

- Đừng vội, đây là sau đó bị dính lại! Ta tách nó ra cho các vị xem! Vương Khả giải thích.

Vừa nói, Vương Khả vừa rút một thanh đao dài ra chém tới - Ẩm!

Trong nháy mắt, một khối đá lớn bị chém ra thành sáu khối nhỏ.

- Ách, một khối này tầm khoảng gần 200 cân! Lần này hẳn là vừa vặn!

Vương Khả hít sâu một hơi nói.

Hồng Liên Thánh Sứ nhíu mày có chút không tin hỏi:

- Đây là ghép vào à?

Vét chém của Vương Khả mạnh như vậy, rõ ràng khối này chính là một khối hoàn chỉnh!

- Thánh Sứ, những cái Phù Không Thạch này là từ Ngục Giam Phù Không của chúng ta mang ra ngoài, người của chúng ta báo lại, lần này có hơn 1000 cân, chính là những khối đá vụn rời rạc!

Trần quản gia ở bên cạnh mở miệng chứng thực cho Vương Khả.

Vương Khả trừng mắt mắng:

- Ngươi biết cái gì, cái gì mà khối rời, cái gì của các ngươi hả?

Đây đều là đồ của lão Hoàng bảo ta mang tới cho các vị, đồ của ngươi bị mất thì liên quan gì đến chúng ta hả?

Trần quản gia:

—22. Ì Thỏ Vương cũng giật mình nhìn Vương Khả, bởi vì hắn cảm thấy Trần quản gia nói đúng, trước đó, Vương Khả lấy một đống Phù Không Thạch trong quan tài, chỉ là, không biết sao lại hợp thành một khối lớn được nhỉ?

- Đây, Hồng Liên Thánh Sứ, các vị mỗi người một khối, đây là lão Hoàng muốn ta tự tay giao cho các vị, lão Hoàng còn nói cầm theo cái Phù Không Thạch này sẽ có mừng rỡ bất ngờ!

Vương Khả lập tức tiến lên nói - Bộp!

Một khối Phù Không Thạch rơi vào trong tay Hồng Liên Thánh Sứ.

Vẻ mặt Hồng Liên thánh sứ vô cùng nghi hoặc, không hiểu vì sao Vương Khả lại lặng lẽ đưa cho bản thân một khối Phù Không Thạch? Hơn nữa còn nói là dính liền nhau? Hồng Liên thánh sứ tỉ mỉ kiểm tra miệng vết chém, thấy rõ vết cắt liền mạch, rõ ràng chính là một khối liền mạch không giống như ghép vào nhau.

Thế nhưng, ở trong thiên hạ này, không thể có một khối Phù Không Thạch lớn như thế được, bởi vì không ai có thể ngăn cản được thiên phạt ở cấp độ này.

- Đây, mỗi vị đều có phần!

Vương Khả khách khí đi một vòng.

Bốn người mặc áo bào đen, mỗi người cầm trong tay một khối, Hồng Liên Thánh Sứ cũng có một khối, một nữ tử cung kính đứng bên cạnh cũng tiếp nhận một khối, vẻ mặt hết sức nghi ngờ.

~ Trần quản gia, ngươi cũng đừng có nhìn chằm chằm vào ta như vậy, tu vi của ngươi quá thấp, nên không có phần của ngươi đâu!

Vương Khả trừng mắt, nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Trần quản gia.

- Vương Khả, đây là thứ mà Hoàng Thiên Phong bảo ngươi mang đến cho chúng ta à? Muốn cho chúng ta mừng rỡ bất ngờ sao?

Đây chính là mừng rỡ bất ngờ của các ngươi đó à? Nếu chỉ như vậy, vậy được rồi, bây giờ các ngươi tự nguyện đưa tay chịu trói hay là để ta ra tay đây?

Vẻ mặt Hồng Liên Thánh Sứ đây sát khí nói.

- Đừng nói nhảm với hắn, ra tay đi! Tên nhóc không biết quy củ này!

Một tên áo bào đen lạnh lùng nói.

- chủ nhân!

Thỏ Vương hoảng sợ lập tức muốn chạy trốn.

Vương Khả nhưng lại không hề sợ hãi chút nào:

- Không phải các vị muốn mừng rỡ bất ngờ hơn đó chứ? Tới đây!

Vừa nói, Vương Khả vừa đưa tay về phía đám người.

- Hừ, ngươi còn dám động thủ trước nữa à?

Sắc mặt Hồng Liên Thánh Sứ lạnh lẽo, dậm chân tấn công.

Trong một sát na ở nơi này, Vương Khả lập tức ra tay, một chưởng vung ra, cũng không có kình phong thổi tới, mà giống như đột nhiên xuất hiện một cỗ hấp lực, hút Phù Không Thạch trong tay đám người kia đi.

- Hô!

Đột nhiên, dường như có một luồng năng lượng trên sáu khối phù Không Thạch trong nháy mắt đã bị Vương Khả lấy đi.

Đạt tới tu vi như Vương Khả, khi hắn mạnh mẽ rút thiên địa linh khí ra đều có thể hình thành một vòng xoáy khí, huống hồ gì chỉ là rút Trọc Chân Nguyên Phù Không Thạch kia chứ.

Trong nháy mắt, Trọc Chân Nguyên đã phóng tới Vương Khả.

Toàn thân đám người kia bất chợt run lên, mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm sắp đến.

- Đây là cái tình huống gì? Tại sao ta cảm giác có cường giả theo đõi? Ai, còn có ai nữa?