Sách được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Thỏ Vương tuyệt vọng đáp:
- Đúng vậy, đội quân này chính là tỉnh anh trong tỉnh anh, là đội quân mạnh nhất của Hồng Liên Thánh Sứ, đánh đâu thắng đó, lúc bày quân trận còn có thể khiến cho cảnh giới Võ Thần không dám hò hét, chúng ta... chủ nhân, chẳng lẽ chúng ta phải bị kết liễu ở đây sao?
Vương Khả trầm giọng nói:
- Đừng có khẩn trương, đi thôi, trước tiên chúng ta đi tìm xem có gia đinh nào ở gần đây không, đánh ngất tên gia đỉnh đó rồi thay quần áo của bọn họ, sau đó chúng ta kiếm đường ra ngoài!
Vẻ mặt Thỏ Vương khẩn trương:
- Được, được.
Vương Khả dẫn theo một đám thỏ đi đến chỗ khuất ở rìa hành lang, nhanh chóng tìm kiếm.
Thỏ Vương kinh ngạc nói:
- Không ổn rồi, sao ngay cả một tên gia đỉnh cũng không có vậy?
Vương Khả trầm giọng nói:
- Tìm tiếp đi!
đám người lặng lẽ đi qua bốn phía của hành cung, đừng nói đến gia đinh, đến cả một đứa nha hoàn còn không có, không phải trời tối đi ngủ hết mà là không có một người, khắp nơi trong gian phòng không hề có người.
Bởi vì có trận pháp cách âm cho nên không có cách nào dùng được thần thức, nhưng nếu như đến một người cũng không có thì thật là kì lạ.
Vương Khả cau mày nói:
- Ta nhớ lúc nãy khi chúng ta còn ở trong quan tài, hình như nghe được tiếng của quản gia gì đó đúng không?
Thỏ Vương cũng mờ mịt nói:
- Chẳng lẽ không có ai ở đây sao?
Vào lúc này, một con Thỏ Yêu cách đó không xa chạy đến.
Con Thỏ Yêu kia nhỏ giọng nói:
- Chủ nhân, đại vương, đại điện bên kia có ánh sáng, có người!
Vương Khả nghi ngờ nói:
- Vậy sao?
Ngay sau đó hắn lập tức dẫn theo đám Thỏ Yêu, đoàn người đi thẳng đến đại điện có người kia. Quả nhiên, không bao lâu đã thấy ánh sáng của dạ minh châu từ bên trong đại điện rọi tới, từng đợt tiếng động mơ hồ truyền đến.
Vương Khả yên lặng đi tới gần cái đại điện kia, đẩy cửa sổ ở bên hông ra, hé ra một cái khe nhỏ nhìn vào bên trong.
Lại nhìn thấy bên trong đại điện có sáu bóng người đang đứng, trong đó có bốn người mặc áo bào đen, không nhìn rõ mặt, hai người khác, một người là mỹ nữ, dung mạo đoan trang, cung kính đứng ở một bên không lên tiếng. Người còn lại chính là Hồng Liên Thánh Sứ mà hôm qua Vương Khả nhìn thấy.
Giờ phút này, Hồng Liên Thánh Sứ đang cung kính lễ bái một người mặc áo bào đen trong số đó.
Vương Khả nhìn thấy một màn này, mí mắt khẽ giật.
Tình huống gì thế này? Bốn người mặc áo bào đen kia là ai? Sao Hồng Liên Thánh Sứ lại cúi đầu hành lễ trước người đó? Hồng Liên Thánh Sứ ở Hồng Liên Hoàng Triều rõ ràng là dưới một người, trên vạn người! Ngoại trừ Hồng Liên Nhân Hoàng ra thì Hồng Liên Thánh Sứ chưa từng cúi đầu trước bất kỳ kẻ nào, đây, tình huống này là sao? Một đám lão đại ở chỗ này định mưu đồ bí mật gì vậy?
Hành cung của Hồng Liên Thánh Sứ!
Xuyên qua khe hở bên cạnh đại điện, Vương Khả nhìn thấy được hình ảnh bên trong, Thỏ Vương cũng nhìn thấy được!
Vương Khả chỉ là kinh ngạc, Thỏ Vương lại là hoảng sợ!
Thỏ Vương biết Hồng Liên Thánh Sứ, đó là một lão đại mạnh mẽ đến nhường nào, Vương Khả căn bản không thể so bì cùng được!
Là người đứng thứ hai trong Hồng Liên Hoàng Triều, cho dù là ở Đại Ác Hoàng Triều, thì hắn ta cũng có địa vị rất cao, có thể sánh ngang tồn tại như Ma Thần! Quan trọng hơn là, Hồng Liên Thánh Sứ lại là tuyệt thế cường giả đã đạt đến cảnh giới Võ Thần.
Lúc này bên trong đại điện, Hồng Liên Thánh Sứ rõ ràng lại đang vái chào một người mặc áo bào đen? Không biết người áo đen này có lai lịch thế nào? Sao đến cả Hồng Liên Thánh Sứ cũng phải cúi chào? Quan trọng hơn chính là, có đến bốn người mặc áo bào đen!
- Hô!
Thỏ Vương nhanh chóng dựng lên một cái kết giới.
Thỏ Vương nuốt một ngụm nước bọt nói:
- Hình như... chúng ta đã nhìn thấy thứ không nên thấy?
Vương Khả cau mày hỏi:
- Nếu không chúng ta rút lui đi?
Thỏ Vương nhận thấy nguy hiểm, chả lẽ Vương Khả không thấy được sao? Mau đi thôi!
Thỏ Vương liều mạng gật đầu, lúc này ai dám ở lại chứ? Muốn chết hay sao? Cả một đám lão đại tụ hội thế này, lại bí ẩn như thế, nếu như bị bắt gặp, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Còn ở lại nơi này chẳng lẽ muốn chết hay sao? Còn muốn nghe lén, không phải là ngại bản thân sống quá lâu rồi à?
Lúc mọi người muốn rời đi, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
-... Người nào?
Một tiếng quát to đùng đùng vang lên sau lưng Vương Khả và Thỏ Vương.
Sắc mặt toàn bộ nhóm Vương Khả, Thỏ Vương và Thỏ Yêu đều cứng đờ.
- Xoát!
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người bên trong đại điện đều quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hồng Liên Thánh Sứ lại càng biến sắc, vung tay lên - Bùm!
Trong nháy mắt toàn bộ cửa sổ bật mở, toàn bộ nhóm Vương Khả, Thỏ Yêu lập tức bại lộ trước mặt mọi người.
Thỏ Vương lập tức lộ ra biểu cảm tuyệt vọng, con mẹ nó, sao lại xui xẻo như vậy? Lần này chết chắc!
Thỏ Vương tuyệt vọng nói:
- Chủ nhân, chủ nhân!
Giờ phút này, cho dù là Thỏ Vương đã từng làm lão đại đoàn xã, có tâm lý lẫn tố chất cũng gánh không nổi, cái này căn bản là khó xử mà. Sao Hồng Liên Thánh Sứ có thể để cho bọn họ sống sót đi ra ngoài chứ?
Vương Khả trừng mắt nhìn người vừa rồi la lên:
- Gọi cái gì mà gọi, gọi cái gì mà gọi hả? Không thấy mọi người đang họp sao? Ngươi muốn chết à?
Tên vừa la lên kia sắc mặt cứng đờ, tình huống gì đây, ngươi bị bại lộ, lại còn mắng ta à?
- Là Trần quản gia à? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Bên trong đại điện, Hồng Liên Thánh Sứ sắc mặt âm trầm hỏi.
Quản gia cung kính bẩm báo.
- Khởi bẩm Thánh Sứ, vừa rồi là người của Ngục Giam Phù Không theo thường lệ đưa quan tài tới, lão nô để bọn họ mang quan tài đặt ở hậu viện, vì không rõ tình huống, lão nô mới đưa bọn họ tới hành cung, chờ lão nô trở lại hậu viện, như bình thường mở quan tài ra kiểm tra, lại phát hiện bên trong không có đồ vật mà lại có một ngục tốt đã ngất xỉu nằm đấy. Lão nô nhận thấy tình huống không ổn, lập tức chạy đến đây bẩm báo, thế nhưng vừa tới lại thấy đám người này đang lén lén lút lút nghe trộm Thánh Sứ mật đàm, mới mở miệng quát!