Bất Diệt Thần Vương

Chương 1399: Hành cung của Hồng Liên Thánh Sứ




Vương Khả trầm giọng nói:

- Ra hạ sách này là sao? Vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cái quan tài này không bị kiểm tra sao?

Tên lính mập nói:

- Đúng vậy, bình thường Phù Không Thạch là do cai ngục cấp trên của ta trông coi, bọn ta chỉ là lính canh bậc thấp nhất, làm chút việc vặt vãnh ví dụ như đưa thi thể của phạm nhân bị thiên phạt đánh chết ra ngoài. Cái quan tài này là dùng cho thi thể của phạm nhân, mà quá trình canh giữ kiểm tra cũng được thủ vệ phân chia công việc rõ ràng, có người phụ trách kiểm tra vòng tay trữ vật, có người phụ trách lục soát trên người, cũng có người kiếm tra quan tài đưa thi thể và kiểm tra thi thể, mà người kiểm tra quan tài và thi thể lại nghe theo cấp trên của ta, đã quy phục Hồng Liên Thánh Sứ! Cho nên, lúc kiểm tra quan tài và thi thể mới có thể cho chúng ta thuận lợi đi qua!

Vương Khả trầm giọng:

- Nói cách khác thì ngục giam Phù Không này nhìn có về như được canh giữ nghiêm ngặt, tầng tầng phong tỏa nhưng thật ra đã sớm bị Hồng Liên Thánh Sứ mua chuộc một đầu để thông một con đường, có thể mang Phù Không Thạch cần đưa đến hoàng cung, lặng lẽ trộm ra một ít đưa cho Hồng Liên Thánh Sứ đúng không?

Tên lính mập giải thích:

- À, cũng gần đúng! Bất quá, bình thường Phù Không Thạch thường được cuốn bên trong thi thể, mỗi lần mang ra ngoài nhiều nhất là mấy chục cân, để tránh mang ra quá nhiều, số lượng không khớp sẽ bị hoàng cung phát hiện. Duy chỉ có lần này không hiểu vì sao lại để cho chúng ta mang ra hơn ngàn cân! Hơn nữa còn cực kì gấp gáp, ban ngày vừa truyền tin đến thì buổi tối đã phải đưa tới rồi!

Thỏ Vương trợn mắt nói:

- Vậy vì sao lúc trước ngươi lừa bọn ta?

Vương Khả trầm giọng nói:

- Có phải ngươi muốn để cho bọn ta trốn trong quan tài đó, sau đó ngươi sẽ mượn đao giết ngươi, đưa bọn ta đến hành cung Hồng Liên Thánh Sứ, để cho Hồng Liên Thánh Sứ ra tay giết chết bọn ta đúng không?

Sắc mặt tên lính mập cứng đờ:

- Ta...

Trong ngục giam, tù nhân bị Vương Khả lừa cho không phân biệt đượcnam bắc, bọn họ còn cho là Vương Khả có quan hệ tốt với Hồng Liên Thánh Sứ, nhưng những tên lính canh này lại tận mắt chứng kiến, Vương Khả căn bản không hề quen biết Hồng Liên Thánh Sứ, trước khi ở tù cũng chỉ nói qua hai câu mà thôi.

Thỏ Vương trợn mắt nói:

- Ngươi là cái thá gì? Ngươi cho rắng chúng ta phá hỏng chuyện lấy trộm Phù Không Thạch trong hoàng thất của Hồng Liên Thánh Sứ thì chắc chắn Hồng Liên Thánh Sứ sẽ giết chết bọn ta à, có điều ngươi lại không ngờ tới bọn ta sẽ mang ngươi ra ngoài chung đúng không?

Tên lính mập nói:

- Các vị tha mạng, ban đầu vào buổi tối, tất cả mọi đều đã ngừng, chúng ta ở bên này đang sắp xếp quan tài, cũng chuẩn bị lên đường, ai mà biết được các ngươi lại bỗng nhiên đi đục Phù Không Thạch dẫn đến thiên phạt chứ? Lúc ấy ta đành phải đâm lao theo lao, không thể không đi qua, tránh làm cho người khác chú ý, ai biết các ngươi lại đột nhiên cưỡng ép ta, muốn vượt ngục chứ? Chuyện xảy ra lúc đó, ta biết phải tính sao bây giờ?

Nếu như ta không đáp ứng, lại làm ầm lên với các ngươi, dẫn đến chậm trễ thời gian, không thể đưa quan tài đến đúng giờ cho Hồng Liên Thánh Sứ, vậy thì không phải ta sẽ gặp xui xẻo hay sao? Lúc ấy trong lòng ta vội vã muốn giúp Hồng Liên Thánh Sứ mang quan tài này ra ngoài, các ngươi lại tới dây dưa với ta, cho nên ta mới tương kế tựu kế, trấn an các ngươi, để cho các ngươi đi theo quan tài ra ngoài!

Thỏ Vương trợn mắt nói:

- Tên mập không thành thật này, còn muốn mượn đao giết người nữa à, cứ trực tiếp giết chết hắn đi!

Tên lính mập lo lắng nói:

- Đừng mà, đừng như vậy, tiền bối, các vị lão đại, ta thật sự vô tội, mặc dù ta không có nói thật nhưng dù sao ta cũng đưa các ngươi ra ngoài rồi mà!

Vương Khả trừng mắt nói:

- Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao đây? Ngoài hoa viên có đến mấy ngàn tướng sĩ vây quanh, làm sao chúng ta ra ngoài được hả?

Tên lính mập lo lắng nói:

- Mấy ngàn tướng sĩ sao? Sao lại nhiều như vậy? Ta, ta cũng không biết, những ngày gần đây, ở hành cung Hồng Liên Thánh Sứ dường như có rất nhiều tướng sĩ, cho dù là kẻ nào cũng không thể ra vào, ta chỉ là một tên lâu la, làm sao ta biết phải xử lí việc này thế nào chứ?

Thỏ Vương tuyệt vọng nói:

- Mẹ nó, chúng ta phá hỏng việc trộm cắp của Hồng Liên Thánh Sứ, một khi bị người khác phát hiện, cũng sẽ bị loạn đao chém chết! Đây lại là hành cung của Hồng Liên Thánh Sứ, bên ngoài có đến mấy ngàn tướng sĩ, bên trong còn có Hồng Liên Thánh Sứ, so với ngục giam Phù Không, sợ là nơi này còn nguy hiểm hơn, thà không ra còn hơn! Trong tù chúng ta còn có thể chống đỡi tứ phương đánh lén, còn ở chỗ này... chúng ta chết chắc rồi đúng không?

Đám Thỏ Yêu càng thêm hung hăng nhìn tên lính mập, hận không thể xé xác hắn ta ra.

Tên lính mập lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ:

- Tiền bối, xin tha mạng, ta sai rồi, ta biết sai rồi, ta không nên lừa các ngươi, nhưng mà trước đó các ngươi kề dao lên cổ ta, nếu như ta không lừa các ngươi, khiến cho việc làm của Hồng Liên Thánh Sứ bại lộ, ta cũng chết chắc! Trì hoãn thứ mà Hồng Liên Thánh Sứ cần tới trong đêm, ta cũng xong đời, ta chỉ vì bất đắc đĩ mà thôi, tiền bối, ta thật sự không còn cách nào khác! Ta trên có mẹ già sắp gần đất xa trời, dưới có con nhỏ còn trong tã lót gào khóc đòi ăn, ta không thể chết được!

Thỏ Vương trợn mắt nói:

- Mẹ nó, đây là cái cớ mà ta lấy ra nói trước đó, ngươi còn có mặt mũi lấy ra dùng lại sao?

Sắc mặt tên lính mập đông cứng:

- Hả?

Vương Khả trầm giọng nói:

- Đánh hắn ta ngất đi, lấy vòng tay trữ vật của hắn ta, ta bảy, các ngươi bai - Rầm!

Thỏ Vương lập tức hành động.

đám Thỏ Yêu nhanh chóng phân chia tên lính mập, đưa đồ tốt cho Vương Khả, sau đó mang tên lính mập này bỏ vào quan tài ở bên cạnh.

Thỏ Vương lặng lẽ leo lên tường viện quan sát một chút, sau đó cả đám bị dọa run rẩy trở về.

Thỏ Vương hoảng sợ nói:

- Đó là đội La Quân của Hồng Liên Thánh Sứ sao? Mẹ kiếp, tại sao? Làm sao lại...

Vương Khả hiếu kì nói:

- La Quân à?