- Đúng vậy, chắc hẳn Lão Tam chỉ mới liếc mắt nhìn sơ một cái, ngay cả tờ giấy niêm phong này còn chưa có dán chặt. Lão Đại, có muốn mở ra nhìn thử hôm nay trong quan tài vận chuyển bao nhiêu hay không?
- Dừng tay, ngươi muốn chết à? Không được xem là không được xem, chẳng lẽ ngươi không biết cái quan tài này vận chuyển cho ai hay sao? Nếu như ngươi vì choáng đầu mà nổi lòng tham, chỉ cần động vào một tí thôi ngươi cũng chết chắc!
- Ta, ta...
- Mắt không thấy tâm không phiền, đừng có tự tìm đường chết nữa! Dù sao giấy niêm phong cũng đã dán lên rồi, chúng ta cái gì cũng không biết!
- Nhưng mà...
- Ngươi muốn chết hay sao mà đụng vào?
- Không, không, ta không nhìn, để ta dán giấy niêm phong chặt lại!
- Được rồi, không cần chờ Lão Tam nữa, cho hắn ngã vào hố phân luôn đi, đặt quan tài lên, chúng ta xuất phát!
- Được!
Trong lúc hai người ở bên ngoài quan tài nói chuyện với nhau, Vương Khả và Thỏ Vương mơ hồ nghe được một ít tin tức khác.
Thỏ Vương hung hăng nói nhỏ vào tai tên ngục tốt béo:
- Tên mập kia, ngươi dám nói láo gạt chúng ta à? Có tin bây giờ ta lập tức làm thịt ngươi hay không?
- Ưm ưm...
Miệng ngục tốt béo đã bị chặn lại khiến cho hắn ta sốt ruột không thôi.
Vương Khả thấp giọng nói:
- Im miệng, đừng nói chuyện, chờ chúng ta ra ngoài rồi hẳn nói.
Chỉ cần có thể thoát ra ngoài, coi như tên mập này lấy công chuộc tội.
Thỏ Vương nhỏ giọng uy hiếp:
- Hừ! Xem như ngươi may mắn!
Hết thảy quá trình khá thuận lợi, đoàn người ở trong quan tài cảm giác bọn họ đang được vận chuyển trên một chiếc xe ngựa, đồng thời bốn phía của xe ngựa còn có quân đội hộ tống, hình như đã đi được một thời gian khá dài.
Lúc này, không một ai trong quan tài dám phát ra tiếng động, mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại. Một giọng nói xa lạ từ bên ngoài quan tài truyền đến:
- Được rồi, đưa quan tài vào nội viện xong là các ngươi có thể đi!
Hai người vận chuyển quan tài trước đó lên tiếng:
- Tuân lệnh, Trần quản gia!
Không bao lâu, bên ngoài quan tài lâm vào trạng thái tĩnh lặng.
Vương Khả đợi một hồi lâu, chờ đến khi không còn tiếng động nào nữa mới dám lặng lẽ đẩy nắp quan tài ra.
Vương Khả đẩy khe hở ở nắp quan tài ra, cũng không vội ra ngoài mà cẩn thận nghe ngóng bốn phía một chút, thấy xung quanh không có ai mới hoàn toàn mở hẳn nắp quan tài ra!
Nắp quan tài mở ra, đây là một vườn hoa nhỏ ở hậu viện, trong sân vắng vẻ không có một bóng người.
Vương Khả nhảy ra khỏi quan tài, đám thỏ yêu cũng áp giải tên ngục tốt mập mạp ra.
Vương Khả hiếu kỳ nói:
- Ồ? Vườn hoa nhỏ này mà cũng có trận pháp cách âm sao? Để làm cho người khác không thể dùng thần thức dò xét bốn phía à?
đám người bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào tên lính mập.
Thỏ Vương vung tay lên:
- Kết Giới Cách Âm!
Đám Thỏ Yêu lập tức dùng pháp lực tạo thành một kết giới bao phủ xung quanh.
Thỏ Vương trợn mắt nói:
- Tên mập kia, ngươi dám gạt bọn ta sao? Là ngươi tự tìm cái chết đấy nhé! Đánh cho ta!
Vì tên lính mập bị chặn miệng nên chỉ có thể thống khổ phát ra lA An tiếng “ô ô - Ôôôi Vương Khả nói:
- Được rồi, dù sao thì chúng ta cũng đã ra khỏi ngục giam Phù Không, hẳn là cũng đã an toàn, tên mập này cũng coi như đã giúp chúng ta, đừng đánh nữa, ta đi xem tình hình trước một chút!
Vương Khả dậm chân nhảy lên tường viện, nhìn phía bên ngoài tường. Lại nhìn thấy, hiện giờ ở bên ngoài tường viện có rất nhiều tướng sĩ đứng lít nha lít nhít, rất nhiều binh lính tay cầm đao kiếm, vây chật tòa nhà lớn này, tình hình này, dường như Vương Khả đã bị vây khốn ở bên trong, căn bản không thể chạy trốn được!
Thỏ Vương hiếu kỳ nói:
- Chủ nhân, bên ngoài có gì vậy? Sao sắc mặt chủ nhân lại thay đổi như thế?
Vương Khả tức giận, trừng mắt nhìn tên lính mập:
- Không có gì, hình như chúng ta đã bị tên mập này gài bẫy rồi, tiếp tục đánh, đánh hắn ta một trận trước rồi nói sau!
- ÔôôiI Tên lính mập bị đám Thỏ Yêu đánh một trận, sắp sửa khóc tới nơi, mãi cho đến khi miếng vải chặn miệng rơi xuống, tên lính mập mới khóc lóc kể lể:
- Tiền bối, ta biết lỗi rồi, tiền bối tha mạng, ta thật sự vô tội mà!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Vô tội sao? Vậy tình hình bên ngoài kia là như thế nào? Sao lại có nhiều người bao vây như vậy? Nơi này là hoàng cung sao?
Sắc mặt tên tính mập cứng đờ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thỏ Vương trợn mắt nói:
- Đánh, đánh tiếp đi!
Tên lính mập lập tức lo lắng nói:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà, ta nói, ta nói!
Vương Khả trầm giọng nói:
- Nói đi, đây là đâu?
Tên lính mập khổ sở nói:
- Nơi này là đảo Hồng Liên Thánh Sứ, là hành cung Hồng Liên Thánh Sứ!
Vương Khả trầm giọng nói:
- Không phải hoàng cung của Đại Ác mà là hành cung Hồng Liên Thánh Sứ à? Sao chúng ta lại ở nơi này?
Tên lính mập nói năng lộn xôn:
- Ách, tiền bối, là vì các người muốn vượt ngục cho nên ta mới giúp đưa đám các người tới đây, chỉ là lúc đầu...
Vương Khả hù dọa:
- Được rồi, đừng nói nữa, trực tiếp giết chết hắn đi, chúng ta tự mình điều tra!
Tên lính mập lập tức hoảng sợ nói:
- Không, đừng mà, ta nói, ta nói!
Đảm người lạnh lùng nhìn tên lính mập.
Tên lính mập nói tiếp:
- Cứ cách ba tháng một lần, đúng là cần phải đưa Phù Không Thạch từ mỏ đá vào hoàng cung Đại Ác! Nhưng cũng không phải dùng cái quan tài này đưa đi! Phù Không Thạch trong quan tài này là lén lút đưa đến cho Hồng Liên Thánh Sứ!
Vương Khả trầm giọng nói:
- Nói cách khác là các ngươi cấu kết với Hồng Liên Thánh Sứ, đưa Phù Không Thạch mà lẽ ra cần phải đưa đến hoàng cung Đại Ác lén lút đưa tới cho Hồng Liên Thánh Sứ đúng không?
Tên lính mập nói:
- Đúng vậy! Bởi vì ngục giam Phù Không được thủ vệ canh giữ vô cùng nghiêm ngặt, tầng tầng xét duyệt, cho dù có lén lút cất Phù Không Thạch vào vòng tay trữ vật cũng không thể mang ra được, bởi vì người nào muốn đi ra ngoài đều phải kiểm tra vòng tay trữ vật xong mới được đi ra! Nếu như muốn đưa Phù Không Thạch đến cho Hồng Liên Thánh Sứ thì chỉ có thể ra hạ sách này!