- Các ngươi có thể âm thầm trốn trong rương chứa Phù Không Thạch, trực tiếp rời khỏi Ngục Giam Phù Không.
Vương Khả sững sờ:
- Ngươi chắc chứ?
Chẳng lẽ có thể đi ra dễ dàng như vậy sao?
Ngục tốt béo khẩn trương nói:
- Là thật đó, mặc dù ta không có quyền lợi ra ngoài, nhưng mà ta phụ trách rương chứa Phù Không Thạch, ta có thể giấu các ngươi vào trong rương, sau đó các ngươi chỉ cần đợi một lát là có thể ra ngoài được rồi.
Thỏ Vương ở bên cạnh nhíu mày:
- Chủ nhân, tên này có khả năng đang lừa gạt ngài.
Vương Khả trừng mắt:
- Gạt cái gì mà gạt? Cách của người ta không phải rất tốt đó sao?
Chẳng lẽ ngươi còn có cách nào khác à?
Thỏ Vương nhíu mày:
- Nhưng mà... hắn nói cũng quá dễ dàng rồi!
Vương Khả lườm nó:
- Dễ dàng không phải là tốt sao? Cái Yêu Thuật Mắt Đỏ gì đó của ngươi ban nãy đã màu mè lại còn không có hiệu quả!
Thỏ Vương lo lắng:
- Nhưng mà Phù Không Thạch sau khi khai thác xuống rõ ràng có thể để vào vòng tay trữ vậy đưa ra ngoài, vì sao phải chứa trong rương lớn rồi hộ tống đi chứ? Cái này không hợp lý chút nào!
Ngục tốt béo biến sắc, giống như sợ lời nói dối vạch trần, sốt ruột một hồi.
Vương Khả trừng mắt:
- Thỏ Vương, có phải ngươi không muốn ra ngoài hay không? Đã tới lúc này rồi, ngươi còn cân nhắc hợp lý cái gì chứ? Có thể ra ngoài là được rồi.
Thỏ Vương:
Sua! Ngục tốt béo ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn về phía Vương Khả, tên này có ý gì? Chẳng lẽ hắn không nghi ngờ gì sao?
Vương Khả liếc mắt nhìn ngục tốt béo:
- Yên tâm, cứ dựa theo lời ngươi nói mà làm đi! Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, chỉ cần ngươi đưa bọn ta ra ngoài là được, nếu như chúng ta không ra ngoài được, ta sẽ lập tức giết chết ngươi!
Ngục tốt béo nuốt nước miếng, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, gật đầu nói:
- Được được, đa tạ tiền bối!
Như thế, có ngục tốt béo làm nội ứng, mọi thứ lập tức thuận lợi hơn rất nhiều.
Giờ phút này, có rất nhiều tù nhân đang nhìn chằm chằm vào chỗ của Vương Khả, chỉ thấy một tên ngục tốt béo đi vào bên trong trận pháp của Vương Khả, hơn nửa ngày rồi vẫn chưa thấy hắn ta đi ra.
Qua một thời gian dài, tên ngục béo kia mới khiêng một cái rương lớn bước ra, trổ lại khu vực sinh hoạt của ngục tốt bên cạnh.
Bởi vì trời tối, cho nên số người chú ý tới tên ngục tốt béo này cũng không nhiều. Ngục tốt béo trở lại khu vực sinh hoạt của hắn ta, tới một căn phòng lớn không người, mở rương, lộ ra Vương Khả và thân hình của thu nhỏ của đám Thỏ Yêu ở bên trong.
Ngục tốt béo nói:
- Chính là chỗ này!
- ỒI Vương Khả bước ra khỏi rương, chỉ thấy trước mặt ở trong phòng có một cái quan tài lớn.
- Là cái này sao? Vẻ mặt Vương Khả nghi ngờ nhìn vào cái quan tài trước mặt.
- Đúng vậy!
Ngục tốt béo mang vẻ mặt khẩn trương nói.
Thỏ nhanh chóng đi lên phía trước kiểm tra quan tài, vừa mỡ nắp quan tài ra, lập tức nhìn thấy bên trong chất đầy Phù Không Thạch.
Thỏ Vương gật đầu:
- Chủ nhân, là thật, bên trong có khoảng một ngàn cân Phù Không Thạch. Hơn nữa trên cái quan tài này còn có cấm chế, có thể để phòng người khác dùng thần thức kiểm tra bên trong.
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái nhìn tên ngục tốt béo:
- Chẳng lẽ Đại Ác Hoàng Triều luôn dùng cách này để đưa hàng hóa vào trong hoàng cung à? Dùng quan tài sao?
- Đúng vậy!
Ngục tốt béo khẩn trương gật đầu. Vương Khả và Thỏ Vương liếc mắt nhìn nhau. Mẹ nó! Cái này... tà môn vậy ư?
Ngục tốt béo chờ mong nói:
- Các ngươi còn không mau trốn vào quan tài đi, đợi lát người có người bắt đầu tới vận chuyển quan tài, ta làm sao giúp các ngươi giải quyết hậu quả được đây?
Vương Khả nói:
- Quản hậu quả sau đó làm gì, ngươi đi theo chúng ta cùng nhau trốn vào quan tài luôn!
Ngục tốt béo lo lắng nói:
- Cái gì? Ta... ta... không được, cái quan tài này không chứa hết được toàn bộ chúng ta đâu!
Vương Khả nói:
- Sợ cái gì, để ta thu Phù Không Thạch vào trước.
Vừa nói, hắn vừa vung tay lên, thu hết một ngàn cân Phù Không Thạch vào vòng tay trữ vật, như thế quan tài lập tức rộng rãi hơn rất nhiều.
Vương Khả phân phó:
- Thỏ Vương, các ngươi mau thu nhỏ thân hình lại, hóa thành con thỏ nhỏ, cùng tên ngục tốt béo này trốn vào nửa dưới của quan tài, ta nằm ở nửa trên quan tài, nhanh lên!
Thỏ Vương lập tức trả lời:
- Tuân lệnh!
Ngục tốt béo khẩn trương la lên:
- Ta không thể đi được, ta mà đi, người khác sẽ lập tức nghi ngờ!
Vương Khả trừng mắt:
- Nghi ngờ cái gì? Ngươi chỉ phụ trách rương đựng hàng mà thôi, lại không chịu trách nhiệm vận chuyển, chúng ta chỉ cần trốn vào quan tài, niêm phong quan tài lại là được rồi, ngươi chỉ cần lưu lại một tờ giấy kèm niêm phong trên nắp quan tài là được.
Ngục tốt béo nóng nảy:
- Nhưng mà... nhưng mà...
Vương Khả lập tức lấy trường kiếm ra, gác lên cổ tên ngục tốt béo kia:
- Chẳng lẽ ngươi muốn hãm hại chúng ta à? Nhóc con, ngươi đã biết kết quả của việc hãm hại chúng ta là gì rồi đấy!
Sắc mặt ngục tốt béo cứng đờ:
- Ta nghe lời ngươi!
Vương Khả gật đầu, thu hồi trường kiếm:
- Ừm, vậy thì được rồi!
Vương Khả lập tức thực hiện một loạt thao tác, sau khi phong ấn tu vi của ngục tốt béo và đám thỏ nhỏ, Vương Khả còn bịt miệng tên ngục tốt béo lại trước khi nhét vào nửa dưới quan tài, để cho Thỏ Vương dùng đao gác lên cổ ngục tốt béo, còn Vương Khả thì nằm ở phía trên vách ngăn, cách vị trí trung tâm một gang tay, sau đó đậy nắp quan tài lại.
- Két!
Trên nắp quan tài có dán một tờ giấy niêm phong, sau khi nắp quan tài được kéo lên tự động dán dính lại.
Cả đám kiên nhẫn chờ đợi, đại khái một hồi lâu sau, trong căn phòng lớn truyền tới một hồi tiếng bước chân.
Một giọng nói hùng hậu truyền đến:
- Ủa, Lão Tam đâu rồi? Làm gì vậy, người đâu?
- Lão đại, trên quan tài này có dán một tờ giấy, là chữ viết của Lão Tam! Trên tờ giấy viết, Lão Tam không biết ăn phải cái gì bị đau bụng tiêu chảy, cái quan tài này hắn đã niêm phong lại rồi, có thể đưa đi.
- Lão Tam đang làm cái gì? Bây giờ là lúc nào rồi mà hắn còn tiêu chảy nữa? Chẳng lẽ cảnh giới Nguyên Anh của hắn là giả sao? Mẹ kiếp!