Bất Diệt Thần Vương

Chương 1396: Phải dùng trí




Mắt thấy tên ngục tốt béo kia đã đi tới khu vực sương mù của Vương Khả, giống như muốn tìm kiếm kẻ đã đục Phù Không Thạch, thu lấy Phù Không Thạch.

Tên ngục tốt béo trợn tròn mắt:

- Ồ, người đâu rồi? Vừa rồi là ai đã đục Phù Không Thạch vậy?

Đúng lúc này, hai con Thỏ Yêu đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ngục tốt béo, xoay người một cái đã chế trụ được ngục tốt béo, không cho hắn ta động đậy, Thỏ Vương nháy mắt đã đi tới trước mặt của hắn ta, quát nhẹ một tiếng:

- Nhìn vào mắt của ta này!

- Ống...

Yêu Thuật Mắt Đỏ lập tức phát tác, lực lượng thôi miên nhanh chóng đánh thẳng vào chỗ sâu trong mắt của tên ngục tốt béo mập kia.

Ngục tốt béo bỗng nhiên khẽ giật mình, giống như bị cố định tại chỗ.

Thỏ Vương lại một lần nữa thôi miên:

- Từ giờ trở đi, ngươi phải nghe theo lời nói của ta, ngươi phải nghe theo lời nói của ta, ngươi phải nghe theo lời nói của ta!

Ngục tốt béo lung la lung lay, cả người giống như cứ mơ mơ hồ hồ.

Thỏ Vương tự tin nhìn về phía Vương Khả:

- Chủ nhân, thấy chưa? Hắn đã bị ta thôi miên, chúng ta có thể rời khỏi Ngục Giam Phù Không này được rồi!

Vương Khả ngạc nhiên:

- ỒI Chỉ thấy tên ngục tốt béo kia đột nhiên giật mình biến sắc, tỉnh táo trở lại, hắn ta bất ngờ la to:

- Thật to gan! Các ngươi lại dám thôi miên ta à? May mà ta có mang theo pháp bảo ngưng thần, có thể phòng ngừa thôi miên, đây là các ngươi tự tìm đường chết! Có ai không, người đâu, mau tới đây, có người muốn vượt ngục!

Sắc mặt Thỏ Vương cứng đờ:

— xu Vương Khả trực tiếp đen mặt, mẹ nó, cái này là thuật thôi miên của nó đó hả? Bọn họ đang muốn vượt ngục, nó có cần giúp hắn làm cho ai nấy đều biết như thế này không?

Tên ngục tốt béo kia bất ngờ hô hoán lên:

- Thật to gan, các ngươi dám thôi miên ta à? May mà ta có mang theo pháp bảo ngưng thần, có thể đề phòng thôi miên, là các ngươi tự tìm đường chết! Có ai không, người đâu mau tới đây, có kẻ muốn vượt ngục!

Sắc mặt Thỏ Vương cứng đờ:

xT Mặt mày Vương Khả đen lại, mẹ nó, cái này là thuật thôi miên của nó đó hả? Bọn họ chỉ là muốn vượt ngục mà thôi, nó đến giúp bọn họ làm cho ai nấy đều biết có đúng không?

Ngục tốt béo rống lên:

- Người đầu mau tới đây, có người muốn vượt ngục!

Thỏ Vương lập tức luống cuống tay chân cầu xin tha thứ:

- Đừng la, đừng la mà, chúng ta đùa đấy!

Ngục tốt béo tiếp tục hô hào:

- Ngươi đánh rắm! Ngươi coi ta là kẻ ngu sao? Người đâu, mau tới đây, Thỏ Vương muốn vượt ngục, người đâu, mau tới đây!

Đúng lúc này, một thanh trường kiếm gác lên trên cổ tên ngục tốt béo. Vương Khả trợn mắt lên nói:

- Còn kêu nữa, ta sẽ lập tức chém đầu của ngươi xuống!

- Ách!

Ngục tốt béo đang lớn tiếng kêu gọi âm 1 đột nhiên ngưng bặt, sắc mặt hắn ta cứng đờ:

- Vương... Vương Khả...

Vương Khả liếc mắt nhìn hắn ta:

- Có tin ta chỉ dùng một kiếm là có thể giết chết ngươi hay không?

Ngục tốt béo giật mình sợ hãi nói:

- Tin, tin, ta tin mà!

Vương Khả lạnh giọng:

- Chúng ta muốn ra khỏi Ngục Giam Phù Không, ngươi có thể giúp ta được không?

Vẻ mặt Thỏ Vương lo lắng nói:

- Chủ nhân, ngài thế này quá trực tiếp rồi, bọn họ đã từng tiếp nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, uy hiếp cũng không được lợi lộc gì đâu!

Ngục tốt béo run rẩy nói:

- Được mà, được được, ta có thể giúp các ngươi ra ngoài!

Thỏ Vương:

mai Mẹ nó, ngươi có thể có chút liêm sỉ đi được không? Chuyên ngành của ngươi đâu hết rồi?

Vương Khả trừng mắt nói:

- Thấy chưa, đây mới gọi là dùng trí, cái Yêu Thuật Mắt Đỏ gì đó của ngươi ngoài làm màu ra thì còn có tác dụng gì nữa hả?

Thỏ Vương:

x.

Một con Thỏ Yêu lo lắng nói:

- Nhưng mà chủ nhân, vừa rồi hắn ta lớn tiếng hô hào như vậy, bây giờ chắc là những ngục tốt khác cũng đã nghe thấy, chúng ta làm sao chạy trốn được đây?

Vương Khả nói:

- Không cần lo lắng, xung quanh chúng ta có trận pháp cách âm, có thể ngăn cách âm thanh, cho dù tên ngục tốt béo này có la lên cũng sẽ không bị người bên ngoài phát hiện!

Thỏ Vương buồn bực nhìn ngục tốt béo:

- Vậy... vừa rồi ta thôi miên ngươi, vì sao ngươi không bị ảnh hưởng?

Thỏ Vương muốn đòi một lời giải thích hợp lý cho Yêu Thuật Mắt Đỏ của nó. Ngục tốt béo lập tức nói:

- Mặc dù thôi miên là yêu thuật thiên phú của Thỏ Yêu các ngươi, nhưng những người tu hành khác cũng có một chút công pháp đặc thù có thể thôi miên được! Trước kia đã từng có kẻ thôi miên ngục tốt muốn vượt ngục, về sau ở phía trên đã có cảnh giác, chúng ta rất rõ ràng tầm quan trọng của Ngục Giam Phù Không, vì thế đặc biệt luyện chế ra một nhóm pháp bảo chuyên dùng để đề phòng thôi miên, cho nên...

Thỏ Vương:

Vương Khả trợn mắt nói:

- Ngươi xem ngươi đi, đã không biết rõ ràng tình huống lại còn đi làm loạn, nếu như không phải có ta bày mưu tính kế chừa lại đường lui, đêm nay sợ là ai cũng chạy không thoát, chuyện này đã bị ngươi phá hỏng mất rồi.

Mặt mày Thỏ Vương đen lại, việc này sao có thể trách nó được?

Nó cũng vô tội mà, còn nữa, cái mà Vương Khả gọi là chuẩn bị đường lui chẳng qua chỉ là dùng kiếm gác ở trên cổ tên ngục tốt béo mà thôi, đây mà coi là bày mưu tính kế gì chứ?

Vương Khả trầm giọng nói:

- Đến, nói cho ta biết một chút, ngươi sẽ đưa chúng ta ra khỏi Ngục Giam Phù Không bằng cách nào?

Ngục tốt béo khẩn trương nói:

- Ngục Giam Phù Không có mấy cửa ải phòng hộ, tiến vào rất dễ nhưng ra ngoài lại cực kỳ khó, tầng lớp thẩm tra trùng trùng điệp điệp đề phòng sơ hở, Ngục Giam Phù Không này chính là chỗ phòng ngự sâm nghiêm nhất trong Đại Ác Hoàng Triều.

Vương Khả trừng mắt:

- Đây là giải thích của ngươi đó à, vậy ban nãy là ngươi gạt ta sao? Ngươi làm gì có cách giúp chúng ta vượt ngục có đúng không?

Ngục tốt béo khẩn trương nói:

- Được mà được mà, thật ra hôm nay vừa vặn có một cơ hội.

Vương Khả nhíu mày:

- Có ý gì?

Ngục tốt béo nói:

- Ngục Giam Phù Không phụ trách khai thác Phù Không Thạch, cứ cách ba tháng một lần đều phải đưa Phù Không Thạch khai thác được tới hoàng cung, mà những Phù Không Thạch khai thác được này phải được đóng vào rương, dán giấy niêm phong, do quân đội vận chuyển tới hoàng cung, trong lúc vận chuyển không cho phép bất kỳ ai mở ra.